GÓC KHUẤT – THÂN PHẬN CỦA MỘT NGƯỜI BẠN
Sau khi thầy
Lê Công Thường qua đời. Gia đình thầy đã trao lại cho tôi một lá thư của anh Lê
Kim Mới ( tức là Lê Kim Thành Tâm), gửi cho thầy, cách đây 40 năm.
Xem xong lá
thư, trong tôi bất chợt dâng trào một cảm xúc thương nhớ, muốn bày tỏ nỗi niềm
về cuộc đời không may mắn của anh. Vì anh là một người bạn tri kỷ và cũng là
người bạn đồng nghiệp làm nghề dạy học với tôi, công tác dưới mái trường Trung
học Nông Lâm Súc Huế.
Quê quán của
anh gốc Huế, nhưng anh vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố Đà Lạt. Sau này, do
vì điều kiện lập nghiệp, cộng thêm hoàn cảnh trắc ẩn, anh cùng với mẹ trở về Huế
sinh hoạt, chung sống họ hàng bên ngoại, ở phường Kim Long, thành phố Huế.
Anh là cựu học
sinh Huế, vào trường từ niên khóa 1966 – 1969. Ra trường, anh tốt nghiệp sư phạm Nông Lâm Súc khóa 4, ban Thủy Lâm và được bổ nhiệm về dạy tại trường TH
NLS Huế.
Cùng một thời với chúng tôi, có thầy Đặng Thanh, Ngô Thuận, Trần Cương, Phan Chương…
Tôi với anh
có một khoảng thời gian gắn bó, chúng tôi chung sống, ở cùng phòng F5, cư xá
giáo chức, trong khuôn viên nhà trường.
Ngoài giờ dạy,
anh có điểm đặc biệt là rất "ghiền” cà phê, thuốc lá, thích chơi bi-a (bi da) với
các bạn đồng nghiệp. Tính tình vui vẻ, cởi mở, dễ hòa đồng, sống luôn có ý thức
trách nhiệm.
Ở quê nhà,
anh còn tham gia đoàn thể, sinh hoạt gia đình phật tử, với vai trò huynh trưởng.
Thỉnh thoảng
tôi lên nhà vườn Kim Long thăm mẹ anh, chỉ thấy hai mẹ con sống côi cút với bà
ngoại (cảnh mẹ góa con côi).
Mãi sau này,
tôi mới biết: Anh có cha đi tập kết ra Bắc và đã hy sinh vì sự nghiệp CM.
Sau tháng
4/75, anh và những người bạn còn được lưu dụng giảng dạy. Còn tôi rời khỏi trường,
cho đến năm 1977, tôi được biết tin: Anh là một trong những người thầy cho
thôi việc sớm nhất với nhiều lý do,…Có lẽ, tư tưởng của anh vào thời điểm đó
chưa thích ứng để hòa nhập với nền giáo dục mới,…Trong bức thư, anh viết: " Em vẫn mong có ngày tái hiện , để đối chất
và nhìn thấy mọi sự thật. Để lương tri con người không còn buồn tủi, hằn vết
thương đau”.
Sau khi thôi
việc, tư tưởng không ổn định dẫn đến thần kinh căng thẳng, trầm cảm, anh bị
điên loạn. Có lúc gia đình phải khóa
chân anh vào dây xích để giữ anh lại…nhưng anh chỉ phát bệnh trong thời gian
ngắn. Anh đã bình tâm trở lại, gia đình đành phải đưa anh lên Đà Lạt để an dưỡng.
Sức khỏe dần dần bình phục. Trong thư, anh viết: " Cuộc sống ở đây, em đã đi vào nề nếp có nhiều hứng thú và ý nghiệp đi
lên. Về tinh thần thì với khí lạnh mát với sương khói chiều hôm cũng như phảng
phất mùi hương núi rừng phong lan. Quả thật là nơi lý tưởng để dưỡng sức, ẩn
thân và tạo dựng sự nghiệp”.
Trong thời
gian dưỡng bệnh ở Đà Lạt, anh luôn ao ước được trở về Huế thăm lại bạn bè, học
trò mà anh đã gắn bó tình cảm sâu đậm ở nơi này. Trong bức thư, anh còn viết: " Rất mong thư anh và tất cả người thân ở
Huế để cảm nhận rằng tuy xa Huế. Nhưng tận lòng và nước mắt mình vẫn hiện hữu
và hiện hữu mãi với miền Trung, miền Thùy Dương sông Hương, núi Ngự, miền mà đã
một thời vang vọng với cố đô lăng tẫm, cung điện Chúa Nguyễn, miền có hồi
chuông cảnh tỉnh Linh Mụ, có nguồn đạo hạnh Từ Đàm, Diệu Đế,…và..có..phảng phất
linh hồn người…”
Rồi anh trở
lại Huế, sống những năm tháng cùng mẹ và bà ngoại để xây dựng cuộc đời mới. Anh
dự định lập gia đình…Nhưng không ngờ vào một buổi sáng định mệnh. Anh đốn cây
trong vườn nhà, thì tai nạn xảy ra, dẫn đến cái chết tức tưởi, thương tâm "sinh
nghề tử nghiệp”. Anh ra đi mãi mãi vào mùa hạ năm 1979.
Ngày đưa anh
về nơi an nghỉ cuối cùng, cạnh bia mộ ba anh ở nghĩa trang quê nội. Chỉ có một
số ít bạn bè và học trò tiễn đưa. Tôi ngậm ngùi cho số phận một con người, thấm
thía với lời bài hát văng vẳng bên tai: ”
Triệu người quen có mấy người thân. Khi lìa trần có mấy người đưa”
Thời gian thắm
thoát thoi đưa, mấy chục năm sau, từ Sài Gòn trở lại cố đô Huế, tôi được biết
gia đình đã cải táng mộ phần của anh lên Đà Lạt. Mãi đến năm 2016, tôi cùng người
bạn đến viếng mộ anh. Bao nhiêu năm biền biệt, bặt vô âm tín, giờ đây, tôi mới
được thắp cho anh một nén nhang. Tôi thật sự bồi hồi xúc động và xin tạ lỗi với
hương hồn anh…!
Tôi viết lên
đây cuộc đời đắng cay của anh, nỗi lòng thân phận của một con người với nhiều ước
vọng..” Được gặp lại và đối chất với những
người thời ấy ( trong đó có một số ít học sinh) đã làm anh tủi thân, buồn bã, hằn
vết thương đau trong một thời gian
dài.” .Nhưng ước vọng đó không thành, bởi vì cuộc đời của anh quá ngắn ngủi!
Kỷ niệm 60
năm, ngày thành lập trường sắp tới đây(09-06-2019) , cũng là ngày anh từ giả
cõi đời vừa tròn 40 năm.
Tôi tin rằng:
Ở nơi xa xăm nào đó…Anh đã và đang mĩm cười,…hòa chung niềm vui cùng chúng tôi
trong ngày Hội Lớn thắm đậm tình đồng môn trong đại gia đình Nông Lâm Súc Huế.
Bài hát "
Hát cho người nằm xuống” của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đi cùng theo năm tháng, xót
thương cho một kiếp người không may mắn, bạc phận,…
"Anh nằm xuống, sau một lần đã đến
đây, đã vui chơi trong cuộc đời này, đã bay cao trong vòm trời đầy. Rồi nằm xuống,
không bạn bè, không có ai, không có ai, từng ngày, không có ai, đời đời. Ru anh
ngủ vùi, mùa mưa tới, trong nghĩa trang, cùng có loài chim thôi…..”
Người bạn
luôn tưởng nhớ về anh!
Viết xong cuối tháng 10/2018
PHAN VĂN HUỀ