CÁI KẾT CỦA SỰ QUAN TÂM
Tôi sống ở một miền quê nhỏ trong một gia đình không
mấy khá giả. Cuộc sống của tôi dần trở nên khó khăn khi mọi thứ ngày càng đắt
đỏ mà nhu cầu sinh hoạt của gia đình ngày càng tăng. Chúng tôi tìm mọi cách để
kiếm sống, và sau khi làm rất nhiều công việc, tích cóp được một số tiền kha
khá, vợ chồng tôi quyết định dùng hết vốn liếng mở một quán ăn, phục vụ thực
khách bữa trưa và bữa tối.
Quán ăn của chúng tôi chỉ là một quán nhỏ với những
loại đồ dùng không đắt tiền. Chúng tôi không có điều kiện để trang bị những cơ
sở vật chất như máy lạnh, tivi… hay làm biển hiệu quảng cáo, nên chúng tôi tự
nhủ sẽ đặt hết tâm trí vào việc làm món ăn và phục vụ khách hàng. Những món ăn
tươi ngon với giá cả phải chăng mà chúng tôi mang lại sẽ thay cho lời quảng cáo
chân thành nhất. Tuy nhiên, do dân cư vùng này còn thưa thớt, xung quanh lại có
rất nhiều quán ăn khác đã kinh doanh từ lâu nên quán ăn của chúng tôi không có
nhiều khách lui tới.
Hoạt động được hai năm, tiệm ăn của chúng tôi vẫn
trong tình trạng ế ẩm. Mỗi ngày chúng tôi chỉ có thể kiếm đủ số tiền để hòa vốn
dù rất vất vả, và đã có lúc tôi nghĩ đến việc đóng cửa. Nhưng chúng tôi luôn tự
khích lệ bản thân rằng sự kiên trì nỗ lực nào cũng nhất định sẽ mang lại kết
quả.
Một ngày, khi tôi vừa mở cửa hàng vào buổi trưa thì
thấy một người vô gia cư đang ngồi đối diện bên đường. Trong bộ trang phục cũ
rách với đôi giày đã hở mõm và khuôn mặt nhem nhuốc, buồn rầu, ông mệt mỏi nhìn
về phía cửa hàng chúng tôi. Những người đi đường đều nhìn ông với ánh mắt lạ
lẫm và thương hại, còn các chủ quán khác thì xua đuổi ông vì sợ ông sẽ mang đến
sự đen đủi, làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh đang khấm khá của họ.
Đoán rằng người lang thang đó có thể đã phải chịu đói
trong nhiều ngày nên tôi đã mang cho ông ấy một phần ăn. Ông ấy không nói gì,
chỉ nhìn tôi với ánh mắt cảm kích. Kể từ đó, mỗi ngày ông đều tới quán của tôi
chờ lấy đồ ăn. Tôi cũng không nhớ rõ từ lúc nào tôi đã coi ông như một thành viên
trong gia đình, và mỗi bữa ăn tôi đều chuẩn bị riêng một phần cho ông ấy. Những
ngày ông không tới, tôi đều cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó, và tôi không
thể lý giải tại sao tôi lại mong ngóng ông đến vậy.
Cứ như thế, 5 năm trôi qua cũng là 5 năm ông đã "gắn
bó” với gia đình tôi. Tôi không biết ông lão ngủ ở đâu, chúng tôi cũng chưa
từng nói với nhau lời nào, nhưng có một điều chúng tôi đều hiểu: Tôi muốn giúp
đỡ ông ấy, còn ông ấy thì vui vẻ đón nhận và biết ơn sự giúp đỡ của tôi.
Bỗng một ngày, ông không xuất hiện tại quán ăn của
chúng tôi nữa, rồi những ngày tiếp đó tôi cũng không gặp lại ông. Tôi nghĩ có
thể ông đã đến một khu phố khác và trong lòng tôi trào lên một sự lưu luyến khó
tả…
Một ngày, khi vừa mở cửa chuẩn bị bán hàng, tôi thấy
một chiếc xe hơi đậu ở bên ngoài và đó là một chiếc xe đời mới đắt đỏ. Lúc đó
tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng có lẽ một vị khách giàu có nào đó có nhã hứng tới ăn
trưa tại cửa hàng. Nhưng ngay khi thấy tôi mở cửa, hai người ngồi trong xe đã
vội vã bước xuống và tiến về phía tôi. Tôi chưa từng gặp họ, cũng không biết họ
là ai, tôi đứng bất động và có chút sợ hãi khi ánh mắt của cả hai người họ đổ
dồn về phía tôi. Chàng trai trẻ tuổi nhìn tôi, lễ phép hỏi: "Bác là David phải không ạ?” Ngay sau khi tôi trả lời: "Đúng vậy”, cậu ấy vội quỳ
xuống trước mặt tôi. Tôi vừa ngỡ ngàng vừa hốt hoảng vội đỡ cậu ấy đứng dậy.
Cậu ấy nói, 5 năm trước, vì bệnh tật mà cha cậu đã bỏ
nhà đi, không để lại một chút tin tức. Gia đình cậu vô cùng đau lòng và đã tìm
kiếm ông suốt thời gian dài nhưng vẫn không thấy, thậm chí có lúc họ nghĩ rằng
ông đã bất hạnh qua đời ở một nơi nào đó. Thế nhưng phép màu đã xuất hiện khi
một ngày cha của cậu bỗng nhiên quay trở về. Sau đó, ông nhanh chóng được đưa
tới bệnh viện điều trị, và bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều. Sau khi tỉnh táo
lại, ông nói muốn đến cảm tạ vị ân nhân đã giúp đỡ, cưu mang ông lúc khốn khó
và vị ân nhân đó chính là tôi. Lúc ấy tôi mới sững sờ nhận ra người đàn ông
lang thang ngày trước chính là cha của chàng trai này.
Chàng trai trẻ vô cùng xúc động khi kể cho tôi nghe
câu chuyện và nhìn tôi với ánh mắt của lòng biết ơn sâu sắc. Ngay sau đó, một
người đàn ông trung niên bước lại chỗ tôi. Tôi vô cùng kinh ngạc và không thể
nhận ra ông ấy chính là người vô gia cư lúc trước, diện mạo bên ngoài hoàn toàn
khác hẳn. Chúng tôi bắt tay nhau không phải như giữa người chủ quán ăn và một
người vô gia cư, mà là cái bắt tay của những người đã cùng nhau trải qua khó
khăn, và hiểu biết sâu sắc những gian khổ mà người kia đã trải qua.
Chàng trai nói họ muốn tặng tôi một số tiền như lời
cảm tạ và sẽ giới thiệu thực khách tới quán của tôi vì cậu ấy là một ông chủ
lớn có rất nhiều mối quan hệ. Nhưng tôi từ chối vì số tiền ấy quá lớn và cảm
thấy rằng mình không làm được điều gì lớn lao để nhận được sự đền đáp này.
Chàng trai nhìn tôi cười rồi nói: "Sự giúp đỡ của bác là rất to lớn,
bác không chỉ giúp một người lang thang được no bụng, mà đã cứu rỗi cả một cuộc
đời. Và bác cũng đã mang lại hạnh phúc cho rất nhiều người khác. Nếu không có
bác, có lẽ cha cháu đã không thể sống sót, và sự mất mát ấy với gia đình cháu
sẽ đau đớn nhường nào… Cha cháu nói công việc kinh doanh của bác gặp nhiều khó
khăn, nhưng trong hoàn cảnh ấy, bác vẫn đưa bàn tay ra giúp đỡ ông, thậm chí đã
coi ông như một phần trong cuộc sống của bác. Cháu vô cùng khâm phục và trân
trọng tấm lòng, sự bao dung ấy…”
Từ đó, hai cha con trở thành khách hàng thân thiết của
quán ăn chúng tôi. Họ còn giới thiệu bạn bè và người thân đến quán ăn và nói
rằng: "Thức ăn ở tiệm này là
giàu hương vị nhất, chúng tôi cả đời không thể quên được tấm lòng chan chứa
tình người đong đầy trong từng món ăn…”
Câu chuyện xúc động về ông chủ quán khiến mỗi chúng ta
thấy ấm áp và hạnh phúc hơn khi cuộc đời vẫn còn những tấm lòng cao cả, biết
giúp đỡ người khác. Mặc dù bản thân từng ngày vẫn phải đối diện với khó khăn
chồng chất khi công việc kinh doanh ế ẩm, có lúc tưởng chừng phải đóng cửa,
nhưng ông chủ quán tốt bụng vẫn dành tình thương và sự chia sẻ với những người
còn khó khăn hơn mình. Ông hiểu rằng dẫu bản thân phải gồng gánh công việc kinh
doanh gian nan đến cỡ nào, phải mệt mỏi với chi phí và lợi nhuận ra sao, thì
ông vẫn may mắn hơn những người vô gia cư không đủ ăn đủ mặc, không có một ngôi
nhà để về. Do đó, ông đã luôn kiên trì chào đón, mỗi ngày đều dành một phần thức
ăn trong suốt 5 năm ròng rã cho người đàn ông bất hạnh với vẻ ngoài nhếch nhác,
rách rưới mà ai cũng xua đuổi kia. Cuối cùng, phép màu cũng đến với người đàn
ông tốt bụng, luôn chia sẻ và quan tâm tới người khác mà không mong cầu được
trả ơn.
Câu chuyện cổ tích với kết thúc có hậu này như muốn
nhắn nhủ với mọi người rằng dẫu ta làm việc thiện mà không mong được đền đáp
thì một ngày nào đó điều tốt lành cũng sẽ tự tìm đến. Những người luôn nghĩ cho
người khác, quan tâm tới người khác sẽ luôn được cuộc đời ban tặng những phần
thưởng xứng đáng. Phần thưởng này thường không đến vào lúc mà họ mong đợi, mà
sẽ đến vào thời điểm khi họ đã đủ nhẫn nại và bao dung…
Thủy Linh