CẦN THƠ ƠI , CẦN THƠ !!!
Cần Thơ ơi ! Sao đong đầy nỗi nhớ,
Đại lộ Hòa Bình, phượng nỡ màu son.
Ghế đá công viên, năm tháng đợi chờ,
Lượm cánh phượng, ép vào trang giấy trắng.
Đường đến lớp, áo trắng chưa vướng bụi,
Em rụt rè, nhận vội vã phong thư…
Anh bước đi, lòng hát khúc xuân tình,
… Nhìn thấy một bầu trời luôn tươi đẹp !!!
Cần Thơ ơi ! Chiếc phà theo dòng nước,
Rồi dòng đời như mặt nước Cửu Long.
Lúc đục, trong… khi ròng, lớn mỗi ngày…
Và cũng có nước ngược dòng trong mắt.
Ly đá đậu nơi Trường Đoàn Thị Điểm,
Có còn chăng hương vị của ngày xưa ?
Tỏa mùi thơm nơi dĩa gỏi khô bò,
Vắt đá đậu, vừa đi vừa ca hát.
Có những chiếc áo nâu, trường Nông nghiệp,
Bao cuộc tình không phai bởi thời gian.
Thăm trường xưa có Cườm thảo bông vàng,
Lòng xao xuyến khi nhớ về quá khứ.
Trường Phan ơi, gốc cây già cằn cổi,
Những bậc thềm, dã phủ một màu rêu.
Phòng lớp xưa, sao lặng lẽ, âm thầm…
Chiều Chúa nhật…ghé về thăm trường củ.
Cần Thơ ơi ! Con đường tên Tự Đức,
Dốc Cầu đôi, Cái khế, Bến Ninh kiều…
Những địa danh của một thuở một thời,
Người xa xứ, biết bao giờ trở lại.
Đại lộ Hòa Bình, phượng nỡ màu son.
Ghế đá công viên, năm tháng đợi chờ,
Lượm cánh phượng, ép vào trang giấy trắng.
Đường đến lớp, áo trắng chưa vướng bụi,
Em rụt rè, nhận vội vã phong thư…
Anh bước đi, lòng hát khúc xuân tình,
… Nhìn thấy một bầu trời luôn tươi đẹp !!!
Cần Thơ ơi ! Chiếc phà theo dòng nước,
Rồi dòng đời như mặt nước Cửu Long.
Lúc đục, trong… khi ròng, lớn mỗi ngày…
Và cũng có nước ngược dòng trong mắt.
Ly đá đậu nơi Trường Đoàn Thị Điểm,
Có còn chăng hương vị của ngày xưa ?
Tỏa mùi thơm nơi dĩa gỏi khô bò,
Vắt đá đậu, vừa đi vừa ca hát.
Có những chiếc áo nâu, trường Nông nghiệp,
Bao cuộc tình không phai bởi thời gian.
Thăm trường xưa có Cườm thảo bông vàng,
Lòng xao xuyến khi nhớ về quá khứ.
Trường Phan ơi, gốc cây già cằn cổi,
Những bậc thềm, dã phủ một màu rêu.
Phòng lớp xưa, sao lặng lẽ, âm thầm…
Chiều Chúa nhật…ghé về thăm trường củ.
Cần Thơ ơi ! Con đường tên Tự Đức,
Dốc Cầu đôi, Cái khế, Bến Ninh kiều…
Những địa danh của một thuở một thời,
Người xa xứ, biết bao giờ trở lại.
Ngô Cẩm Hồng
20-7-2015