KHÔNG BIẾT NỮA !!! - Ngô Cẩm Hồng -


KHÔNG BIẾT NỮA !!!

            Trước máy ghi hình của Báo tuổi trẻ, tôi thật sự không biết cảm giác của mình như thế
 
nào, vui buồn lẫn lộn, cái thân thương của ngôi trường TH NLS có biết bao là kỷ niệm, kỷ

 niệm của thời học sinh với áo nâu và chiếc bảng tên màu vàng....

           Vào trường, trên con đường đến lớp, có hàng cườm thảo nở rộ bông vàng, phòng

lớp cũ còn đó,.... Vườn Thủy Lâm không còn nữa, ... ao cá,... liếp thực hành,... Bây giờ đã

 quá xa xôi... Tôi dâng lên nổi niềm khó tả....

           Bước đi cùng Thầy Sem trên con đường thân quen theo kịch bản dàn dựng, theo

 thời gian tóc Thầy bạc nhiều, tôi cũng không còn bé bỏng và sợ sệt mỗi lần không thuộc

 bài, nhưng trong lòng lúc nào cũng luôn kính trọng Thầy, vì khi trở về lần nầy, ...chỉ còn lại

Thầy công tác ở trường....
      
           Đến phòng lớp cũ, nghe như có gì xao xuyến, một nỗi buồn nào đó len nhẹ vào

 lòng... Những giờ Nông học, Chăn nuôi... Chợt hiện về, vậy mà Thầy Cô, bạn bè đâu còn

 nữa, sau 30 năm mọi người đều có một cuộc sống cho riêng mình, và mỗi người đều

mang hoài bảo của cuộc đời, một suy nghĩ cho chính mình....

            Tôi và Thầy phải ghi lại mấy lần mới hoàn thiện phân đoạn về trường cũ, nhưng hai

Thầy trò vẫn vui vẻ, chuyện trò bình thường... Tôi mở cánh cửa sổ lớp theo phần kịch bản,

 đưa mắt nhìn vào phòng lớp cũ kỷ, nước mắt cứ chực hờ tuôn rơi, cố gắng đè nén nổi xúc

 động của mình, khi nhìn thấy bàn ghế vẫn còn đó và ...Hình ảnh thân quen của bạn bè chợt

 hiện ra, mái tóc dài nhất trường của tôi ngày xưa được tếch thành hai bím với hai chiếc nơ

màu hồng xinh xắn..., Ôi....Những tờ thư nét chữ học trò của ông anh học lớp 12 gửi cô em

lớp 8/4, với dòng chữ: "... Nhỏ ơi, anh thích Nhỏ lắm..."... Và.... Nhỏ ghét Anh...!!!....

            Những giờ học của Cô Huân làm tôi rất sợ khi phải trả bài, môn Thổ Nhưỡng học

 hoài không thuộc... Ôi, quên sao được, chiếc áo dài nâu , cái bảng tên màu vàng, ghi rỏ

 NGÔ CẨM HỒNG.... Thân thương lắm những buổi thực hành trồng rau muống, hay những

buổi vét mương lấm lem bùn đất... Có biết bao kỷ niệm thật đẹp, thật thơ ngây dưới mái

trường thân yêu nầy....

            Rồi những ngày trang trí thi đua lớp, lúc đó tôi bé bỏng làm sao, với lứa tuổi 15 học

 lớp 8, thơ ngây, và thánh thiện, anh như ngọn gió hiền hoà thổi nhẹ vào hồn cô bé 15 tuổi,

 không một câu nói làm quen, chẳng có bức thư tình nào ngỏ ý, mà chỉ có nụ cười và đôi

 mắt !!!

           Thế đó.... Nó hiền hòa như liếp thực hành , mát rượi như Vườn Thủy lâm, và.....Biết

bao cuộc tình dưới mái trường thân yêu, có kẻ quên đi những kỷ niệm thời áo nâu, đi tìm

 một hạnh phúc mới, để sầu khổ cho người ở lại.....Có những người vượt qua mọi thử thách

 đời thường để biến cuộc tình là hiện thực, trước sự ngưỡng mộ của người đời....của bạn

 bè .

Cuộc đời và cuộc sống cứ xoay xoay mãi, tôi không đếm thời gian trên ngón tay, nhưng tất

 cả mọi thứ tôi dành cho công việc hằng ngày của mình. Đó cũng là một niềm vui.... Là

hạnh phúc khi nghĩ về những điều tươi đẹp nhất....

          Bây giờ có dịp trở lại trường, .... Sân trường, lớp học... rất thân quen, trong đó có

Thầy Cô, bạn bè, và những kỷ niệm của thời học sinh, rồi luôn cả anh nữa, một người bạn

sau 40 năm xa cách, vẫn nụ cười đó với cái xiết tay nhẹ nhàng , hiền hoà trong ngày hội

ngộ... Tôi thầm cám ơn cuộc đời đã cho tôi có nhiều khúc quanh, đã cho tôi nhiều bảo tố,

 để tôi được thực sự trưởng thành khi mất cả niềm tin vào cuộc sống....Niềm tin trở lại,

 hạnh phúc trong công việc hằng ngày khi bên Tôi còn rất nhiều bạn bè tốt, trong đó có

Anh, một người bạn của thời bé bỏng thơ ngây tuổi học trò, luôn đứng phía sau ủng hộ,

 động viên và chia sẻ dù cuộc sống của Tôi thành công hay thất bại...

Những phân đoạn đã xong, còn phải ghi hình buổi chiều ở Bến phà Cần Thơ, tôi rời Trường

 mà lòng còn thấy thương thương nhớ nhớ.

Người bạn vừa gặp lại sau hơn 40 năm xa cách, với một câu hỏi rất chân tình: "Sau bảo tố

 của cuộc đời, Bạn vẫn bình an, và can đảm hơn xưa nhiều... thế thì Bạn có dự tính gì cho

 thời gian sắp tới ?.

      Tôi ngước nhìn lên khoảng trời xanh cao rộng, vì tin rằng Ông Trời rất công bình, rồi mọi thứ sẽ bình yên, hạnh phúc sẽ đến khi cõi hư vô, ...Đó là: " Không đánh mất niềm tin vào cuộc sống", để khẳng định bản thân...." Tự ta cho ta một phép mầu để hóa giải những đau buồn mà người đời đã đem đến....."
Thế mà, sau câu hỏi đó, câu trả lời vừa thốt ra, chỉ có ba từ : " Không biết nữa..."
KHÔNG BIẾT NỮA !!!