Mắt xanh trên con đường
phượng xưa.
Ngày ấy, vì những lời tha thiết của
" cô em bạn cùng trường ” (PD), hắn nghe rồi nhũn như con chi chi nên đã hứa
với cô em là suốt ba tháng trước kỳ thi sẽ không lang thang cà phê khuya, không
theo bạn bè " Lướt Gió ” vượt rào gì cả.
Để không bị dao động trước những lời
rủ rê và để cô em tin, hắn cạo đầu như một sự cam kết rồi cố thủ trên căn gác
nhỏ, không ra khỏi nhà trong suốt 3 tháng để chuyên tâm học. Năm trước là năm
đầu tiên bỏ kỳ thi Tú Tài I; năm sau, năm hắn thi là năm đầu tiên tổ chức kỳ
thi Tú Tài IBM theo kiểu trắc nghiệm.
Hắn đã làm tròn lời hứa với cô em
(chứ không phải với bố mẹ!). Lần đầu tiên trong đời, hắn được nếm sự lợi hại
của phái đẹp. Chủ trương cây gậy và củ cà rốt chẳng là gì so với tà áo dài phơ
phất, đôi mắt thoáng nỗi lo lắng riêng cho hắn, mái tóc dài buông xõa, lời hứa
thi đậu rồi hãy nói… nhưng không được chạm đến, ngay cả đôi bàn tay mềm mại!
Tình yêu hoặc cái dường như là tình
yêu, nó mạnh thật. Nó mạnh tới mức thôi miên được lòng người, mạnh tới mức đủ
khiến người ta vì nó mà thực sự quyết tâm. Mới tí tuổi đầu, bố mẹ răn đe thì
cúi đầu vâng vâng dạ dạ, lắng nghe đấy rồi quên ngay, nhưng lại rất sợ vì mình
mà mắt con gái nhà người ta đẫm lệ…!
Thi xong, bồi hồi nhìn cổng trường
xưa dần khép!
Thế rồi, mỗi lần đi ngang ngôi
trường Trung học vùng ngoại ô, hắn nhớ đến vài lần hớn hở hiếm hoi khi được rửa
chân cho những cô bạn vì ham vui đi theo hắn qua vườn xoài mà liều run rẩy từng
bước lò dò qua cầu khỉ. " Ôi những bước chân chim có nhớ vườn hồng…!” (NC-PD)
Nhớ nhóm bạn bè ríu rít giữa sân
trường, nhớ các cô MLH, MLA đã vỡ lòng hắn những nét cọ, những nốt nhạc đầu
đời. Nhớ những cánh diều, những gian hàng ngày truyền thống và nhớ những cây
phượng mọc lác đác che nắng trên đường từ ngã ba vào trường. Nhưng sâu kín nhất
là nhớ một người mà khóe mắt xanh vương vương một nỗi buồn, đôi mắt luôn lảng
tránh mà tay mãi vân vê tà áo trắng tinh tuyền.
Nỗi nhớ cứ miên man như dòng thơ Tô
Thùy Yên, như dòng nhạc Trần Thiện Thanh: " Nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ… đến
bất tận, em ơi, em ơi, em ơi! ”
Đứa ở quê nhà, đứa ở xứ người, tháng 2 này đã là 43 năm qua rồi mà vẫn chưa một lần nắm tay nhau, mắt xanh nhỉ!.....
Nguyễn Hữu Nghĩa