MẸ - Tạ Trung -

MẸ

Ôi! Nhiệm mầu trái tim người Mẹ
Cả một đời coi nhẹ khổ đau
Mẹ hiền thu vén trước sau
Dọn đường dẫn lối dãi dầu nắng mưa

Bao vất vả từ sớm tới trưa
Chiều chạng vạng vẫn chưa thấy về
Nhớ xưa con đứng bên hè
Trông mẹ quang gánh bước lê thân gầy

Ba buổi ấy còn đang tù đày
Mười một đứa oằn vai gánh nặng
Đêm nằm an giấc biết chăng!
Mẹ còn nặng gánh nhân gian bốn mùa

Nay khôn lớn vẫn chưa phụng dưỡng
Con ôm mẹ yêu thương vô bờ
Mong manh hẹn, mênh mông chờ
Lời âu yếm dệt vần thơ dâng người

Ba xuất ngoại mẹ sống đơn côi
Nhìn con trẻ nên người mẹ vui
Nhiều đêm mưa gió sụt sùi
Trở mình đau nhức đứng ngồi không yên

Mẹ lần bước trong đêm khuya khoắt
Suốt canh dài héo hắt cầu kinh
Gia đình thoát cảnh lênh đênh
Ba trên cao ấy về bên tâm tình.

Ngôn từ nào nói hết lòng mình
Bởi con mãi vô tình mẹ ơi
Ngày giờ con nếm đơn côi
Mới hay thì đã muộn rồi còn đâu...

                                                   Tạ Trung