MẸ
Trên đời này , chỉ có một người mãi mãi chờ bạn
: đấy là Mẹ của bạn ...
Câu hỏi đầu tiên và luôn sốt sắng mỗi khi tôi
gọi điện : khi nào con về ? ...
Quá ư bận rộn và giải thích thế nào cũng cứ thấy
hỏi lui hỏi tới " khi nào con về ?” ...cho đến khi – không còn kiên nhẫn
nữa – tôi hét lên thì mẹ mới im ... Thế nhưng chỉ vài ngày sau thôi lại cũng
vẫn là câu hỏi ấy : khi nào con về ? ...
Biết là có hỏi xong thì cũng vô ích , nhưng
không thể nhịn được nên mẹ vẫn hỏi ...Tôi thấy mủi lòng nên một thoáng im lặng
... Vậy là bà tranh thủ để kể lể : " Cây lựu sau nhà mới nở hoa , dưa hấu ngoài
vườn cũng sắp chín , con về nhanh đi ...” ... " Con bận thế này ... làm sao mà
về được , mẹ ?” ... " Sao không được con ? Thì con cứ nói là mẹ bị ung thư
chỉ còn sống được nửa năm thôi ... nên phải về chăm sóc...Có gì khó đâu
nào ! ” ...
" Nho chín rồi con , lê cũng chín , về nhanh đi
con !” ... Tôi nói : " Có phải cái gì hiếm hoi lắm đâu mẹ...Ở đây thiếu gì
...Bỏ ra mấy chục nghìn thì có mà ăn đến ốm !” ... Điện thoại chợt im
lặng ... Biết mẹ buồn tôi vội vàng dỗ : " Nhưng toàn là những thứ trái cây bón
phân hóa học và thuốc trừ sâu không mẹ à ! Làm sao mà ngon như cây trái mẹ
trồng được ...” Mẹ nghe và bật cười ...
Một thứ bảy nọ , trời nắng như thiêu như đốt ,
tôi bật điều hòa ngồi trong phòng ... Đứa con gái của tôi cứ lẽo nhẽo đòi kem
mút ... Tôi mở cửa bước ra đường ... Hơi nóng bốc lên thấu tận óc ...Tôi
đột nhiên nhìn thấy bóng mẹ từ đàng xa ...Nhìn bộ dạng , tôi biết mẹ vừa
xuống xe , tay xách làn , lưng khoác một bịch nặng ... Bà tránh bên phải , né
bên trái ... sợ người đi đường đụng vào đồ đạc của bà ...Tôi ứa nước mắt vẫy mẹ
... Vào đến nhà , bà đã bày tất cả ra và thúc tôi : " Ăn đi con , mẹ chọn
lọc rất kỹ rồi ...”
Vài ba ngày ... rồi bà trở về ...Tôi không thể
hiểu nổi : không biết làm sao mà – dù chưa một lần ra khỏi lũy tre làng –
thế mà bà lại có thể tìm đến đây được ?
Mới về nhà được một tuần là mẹ đã gọi điện thoại
nói quá nhớ tôi ...Tôi mỉm cười : " Mẹ ơi ! mẹ kiên nhẫn một chút đi ...” Ngày
hôm sau , dì Út gọi : " Con về ngay , mẹ con ốm nặng !” Tôi lật đà lật
đật mua vé lên chuyến xe cuối cùng ...Vừa về đến cổng làng , mẹ đã chầm
chậm chạy ra đón tôi ...Tôi ôm chầm lấy mẹ , vừa khóc vừa nói : " Mẹ nói bệnh
cái gì ? Thế mà mẹ cũng nghĩ ra được à ?”
Tôi trở lại thành phố sau những ngày được mẹ
chăm sóc như thời còn nhỏ ...
Vào một ngày cuối năm , dì Út lại gọi điện báo "
Mẹ con ốm nặng rồi , con mau về đi !” Hai bà già lại làm gì đây ...Tôi
mới nói chuyện với mẹ đó mà ...
Dù vậy , tôi cũng bắt xe về ... Không thấy mẹ
chạy ra cổng làng đón ...Tim tôi nhói đau ...
Vào nhà , dì Út nói với tôi : " Khi dì gọi điện
cho con thì mẹ con đã không còn nữa ... Bà ra đi rất thanh thản ...Mẹ con đã
được chẩn đoán ung thư từ 6 tháng trước , nhưng bà không nói với ai , vẫn vui
vẻ , lạc quan cho đến tận khi nhắm mắt... Thậm chí bà còn tự chuẩn bị chu đáo
cho tang lễ của mình ...”
(Sưu tầm qua Net)