MỘT THOÁNG NIỀM THƯƠNG,TIẾC NHỚ…
-A lô ! có
phải T. đó không?
- Chào, xin
lỗi ai gọi đó?
- Phan văn
Nghĩa đây! hà hà…
- Ủa, Nghĩa
đó hả? sao biết số của T mà gọi hay vậy?
- Thì đang
ngồi với mấy bạn, rồi xin số gọi nè.
- Ừ, bây giờ
Nghĩa ở đâu?
- Đã về ở Đồng
Nai 2- 3 năm rồi. Hôm nào tiện sẽ qua bên nhà T nha hôn.
- Ừ, nhớ qua
chơi nha, lâu quá rồi mình không gặp….
Vậy đó, cứ
tưởng rằng 2 đứa sẽ có phút tương ngộ .Nhưng bây giờ thật sự Nghĩa đã mãi mãi
ra đi. Lặng lẽ, đột ngột. Không một lời từ biệt, không người thân, không bạn bè
đưa tiển…Tôi thoáng nghe niềm thương tiếc trong lòng. Nhớ về người bạn thuở nào
học chung lớp. Dù thật sự chúng ta, 2 đứa không thân nhau lắm…
Nhớ cái dáng
cao lêu khêu, khòm khòm của Nghĩa. Cái dáng cao gầy ấy chứa đựng một tâm tình
hiền hòa, nghệ sỹ. Nhớ những buổi sáng Nghĩa tranh thủ chạy sang khu A đưa lon
nước hà thủ ô cho "người ấy” uống mong sao tóc của "người ấy” mau hết bạc...là
nhớ đến một mối tình thơ trẻ, nhưng lại chóng vánh rời xa như làn khói mong
manh. Bây giờ chỉ còn lại là những hương nồng tiếc nhớ cho Nghĩa, cho "người ấy”.…Nhớ
những lúc ngồi nhìn mưa rơi từng giọt trên mái nhà tranh, nhớ những tiếng đàn của
Nghĩa khe khẻ vang lên điệu mộc mạc dân ca và giọng hát ấm nồng của Khánh hát
thay cho tâm tình của Nghĩa qua bài : "bài ca dây hà thủ ô”:
…Vì thương
yêu người tóc bạc.
Trời mưa qua
vùng đất khô.
Cho hà thủ ô
lớn dậy.
Để anh vác
cuốc vào đây.
Đào lấy dây
hà thủ ô.
Đem về anh
sao khử thổ.
Cho người
tóc bạc anh thương.
Người ơi uống
chén thuốc này.
Mai rồi tóc
thành huyền đen….
Và còn nữa
nhiều lắm trong tâm tình của Nghĩa. Có muốn nói thật nhiều nhưng cũng không thể
cạn lời. Vì giờ đây cuộc tình ấy cũng đã vời xa. Cho nên chỉ còn là nỗi luyến
tiếc mà thôi, Nghĩa ơi !.
Nhớ đêm cuối
cùng đợt thực tập ở An Khê. Dưới ánh sáng lập lòe của đám than hồng, Phúc,
Nghĩa, Thoa và tôi bốn đứa mang bốn tâm
trạng thầm kín, riêng lẻ. Mỗi người theo đuổi một nghĩ suy riêng cho ngày chia
tay sắp tới…Rồi nhớ Nghĩa ôm đàn và hát nho nhỏ:
Sinh nhật
tôi ai là người đến chúc.
Cánh lan rừng
,hay một điếu thuốc rê.
Sinh nhật
tôi ai là người đến hát.
Một lời ca
quyến luyến cả một đời…
Mong người
luôn tròn đầy bao nguyện vọng.
Mong sao người
sống mãi cuộc sống vui.
Mong người
luôn đạp bằng bao trở ngại.
Dù khổ đau vẫn
cứ nhoẻn miệng cười…
Xin một lời
cám ơn Nghĩa. Bạn chỉ nhận rất ít cho
mình mà luôn mong, luôn tặng cho mọi người thật nhiều. Như thực tế bây giờ đây.
Nghĩa sẽ không còn đón nhận bất cứ một điều vui buồn gì nữa rồi đó. Vì Nghĩa đã
mãi mãi yên nghỉ nghìn thu.Tôi thắp lên một nén hương trong lòng tặng Nghĩa. Và
tôi sẽ thầm hát thay cho Nghĩa nhé:
........Vì thương
yêu người tóc bạc.
Trời mưa qua
vùng đất khô….
Khấu Hoàng Tiến.