NHỊP CẦU NỐI NHỮNG BỜ VUI - Nguyễn Hữu Trí

NHỊP CẦU NỐI NHỮNG BỜ VUI

Sài Gòn, Đêm 19 tháng 5 năm 2018.

     Cứ mỗi độ mưa về là tôi cảm thấy vui, bùi ngùi và nhớ nhiều về quá khứ. Trời vần vũ, sấm gầm thét và người người lầm lũi dưới mưa. Từ trên cao nhìn xuống qua cửa sổ kính, tôi chợt nhớ Luân kinh khủng. Hắn là bạn thân, rất thân thời trung học. Cả hai đứa có nhiều điểm khác nhau nhưng lại thân thiết, thế mới lạ. Luân xuất thân con nhà giàu, đi học có xe hơi đưa rước, học giỏi, đậu đến thủ khoa. Tôi thuộc gia đình công chức quân đội, cần cù học tập, ham thích kết bạn với gần như tất cả bạn bè lớp khác và thường chia lửa với bạn trong các lần đánh nhau với học sinh trường khác. Tuy vậy vẫn có điểm chung: Ngẫu nhiên hai đứa cùng để ý theo đuổi hai cô bạn thân ở lớp dưới và có nhiều kỷ niệm vui buồn chung quanh mối tình tay tư sau đó…

      Mùa hè 74 sau hiệp định Paris, chiến cuộc ngày càng khốc liệt. Hắn tâm sự gia đình quyết đưa hắn sang Pháp lánh nạn tránh lệnh Tổng động viên sắp tới. Cuộc chia tay đầu tiên đời học sinh của chúng tôi diễn ra ngay sau đó. Cứ ngỡ vài năm sẽ qua nhanh không ngờ đến 20 năm sau chúng tôi mới có dịp hạnh ngộ. Thật bất ngờ khi được tin bạn qua phonelink do một người bạn chung nhắn tin giúp. Thời bấy giờ chưa có cellphone, net nung gì hết nên liên lạc phonelink nhanh và tốt hơn thư truyền thống rất nhiều. Gặp nhau đôi bạn rất mừng và trò chuyện suốt đêm. Cuộc đời hai đứa như bao người cùng thế hệ khác đã trải qua nhiều sóng gió. Mình tù tội, cuộc sống hãy long đong. Bạn ngoài việc đưa được gia đình sang đoàn tụ lại ngậm ngùi khi vướng phải bệnh hiểm nghèo. Trong khoảng thời gian khắc khoải ngóng trông tin tức gia đình cũng như tình hình chiến sự từ VN (1974-1979), ngoài việc cật lực ngày đêm kiếm tiền bằng nhiều cách, lao tâm có lao lực cũng có, thời gian còn lại trong ngày hắn chỉ còn biết đắm chìm trong men rượu suốt ngần ấy năm và trong cơn ngất đã được bạn bè đưa đến Bệnh viện để rồi nhận được tin sét đánh bất ngờ. Sau hội chẩn của Hội đồng y khoa, bác sĩ khoa Ung thư chẩn đoán: cancer lưỡi!  trời đất như sụp nhào dưới chân hắn. Biết là không khỏi, tuyệt vọng hắn càng phung phá đời mình cho đến khi…..hắn gặp một cô gái với tình yêu vô hạn đủ để vực hắn dậy khỏi thế giới thần men. Những cuộc đối thoại như thế này được lặp đi lặp lại không chỉ một lần.

"Cuộc sống của tôi không còn dài.”

"Không sao, em sẽ yêu anh hết đời còn lại”

"Tôi đã từ bỏ đức tin.”

"Em sẽ dần đưa anh trở lại vòng tay của Chúa”

"Tôi có thể bị vô sinh sau thời gian dài điều trị đặc biệt”

" Chúng ta sẽ hạnh phúc với những đứa con nuôi anh ạ ”

 "Gia đình em sẽ không chấp nhận một đứa vô dụng và bệnh tật này đâu”

"Hạnh phúc của em do em quyết định. Em chỉ cần cái gật đầu của anh thôi”

      Từng bước, từng lập luận của hắn bị bẻ gãy. Hắn đã đầu hàng trong trận chiến đầy thú vị. Nhưng giờ đây, bên người bạn thân hắn thú nhận rằng đã quá ân hận với cuộc hôn nhân này! Vì sao nên nỗi?

      Nỗi ân hận đó đến từ tiềm thức của một người đàn ông quá yêu vợ. Cái nhìn khao khát đến cháy bỏng của người phụ nữ đối với trẻ thơ xung quanh gia đình lớn của các anh chị, dù rằng vợ đã cố kềm nén, giấu đi cảm xúc ham muốn cái thiên chức làm mẹ trước mặt chồng nhưng hắn vẫn mau chóng nhận ra và đau đớn cho số phận không đáng bị trừng phạt của mình.Từ đó hắn cố gắng để ý chăm sóc vợ nhiều hơn và tuyệt đối tránh đưa vợ đến những nơi tiệc tùng bạn bè tổ chức nhân danh mừng đầy tháng, thôi nôi, rửa tội…cho trẻ. Bi kịch cuộc đời ở chỗ càng gần vợ hắn càng cảm thấy mặc cảm có lỗi đã không mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho vợ mình. Hắn quyết định đi xa để không bắt gặp không khí gia đình lặp lại ngày qua ngày không như mong đợi nhưng rồi cũng chẳng được lâu. Bởi nếu thế thì tội nghiệp cho vợ quá, chẳng khác nào lại cướp đi chiếc phao duy nhất trong cái bể hôn nhân không có nhiều hy vọng..Cái ma lực của men rượu lởn vởn quanh hắn như chực chờ cơ hội. Sở dĩ hắn còn tỉnh táo đến giờ là vì tình thương yêu của vợ quá lớn, sức chịu đựng là vô cùng nên cả hai cùng giấu nhau mà gặm nhấm nỗi đau. Tôi nêu thắc mắc điều này đã được tiên liệu trước rồi mà. Hắn đáp thực tế cuộc sống vợ chồng khác xa với những mơ mộng thuở mới yêu. Chúng tao hiện vẫn yêu nhau nhiều đấy chứ nhưng vẫn thấy như thiếu một thứ keo vô hình nào đó để gắn chặt mối hôn nhân. Với người đàn ông thì còn chịu đựng được nhưng với phụ nữ thì hình như không. Biện pháp con nuôi? Nhớ có lần hắn đề cập nhưng vợ chỉ cười buồn mà không nói gì. Thời gian cứ thế dần trôi như không hề để tâm gì đến nỗi lo thấp thỏm thầm kín của hai vợ chồng. Hắn đã ngoài 40 và vợ chỉ thua chồng vài tuổi. Có lẽ với phụ nữ thì nỗi lo lắng sẽ là cấp số nhân chứ không như đàn ông với cấp số cộng.

      Hai người bạn chia sẻ với nhau rất nhiều điều. Bạn thì buồn vì một hôn nhân không trọn vẹn. Tôi thì luyến tiếc vì tình yêu của mình không đủ lớn để giữ chân một phụ nữ ở lại với quê hương. Lần này điểm tương đồng của chúng tôi lại là một hôn nhân không có gì ràng buộc.

      Hôm sau chúng tôi lần mò ra các quán bar thư giản. Mọi thú vui nơi đây không làm nguôi ngoai nỗi buồn của hai gã tự xem là độc thân đêm hôm đó. Lại thêm một đêm dài không ngủ. Tôi tò mò về thái độ lạnh lùng của hắn với mọi lời chào mời của phụ nữ đẹp. Hắn trả lời ngắn gọn một câu nói để đời. Tôi bàng hoàng kinh ngạc và vô cùng nễ phục. Giá mà vợ yêu nghe được những lời này chắc chắn sẽ yêu chồng ghê gớm…Tôi nghĩ vậy và có chút ganh tị so với tình yêu của bạn.

      Một đêm, một đêm rồi lại nhiều đêm nữa lần lượt trôi qua khung cửa kính khách sạn. Xa vợ, hắn về đây nhằm vào lúc cao điểm của mùa mưa nên tâm trạng như thể nặng nề hơn. Có lẻ hắn đã nhầm khi quyết định một chuyến đi xa độc hành chăng? Thời gian càng về sau hắn càng ít nói, không dùng rượu nhưng thuốc lá thì cứ rít liên hồi, khói dày đặc khắp cả phòng. Để giúp bạn vơi bớt đi nỗi phiền muộn, tôi đưa hắn thăm lại cô bạn cũ lúc học chung lớp MS2. Quả thật sau chuyến thăm đó hắn cảm nhận được mình còn may mắn hơn ít ra là với bạn Minh Ngọc mà chúng tôi vừa mới viếng thăm. Ngọc mắc chứng bệnh tim rất nặng mà y học thời đó gần như bó tay và Luân đã hết sức cố gắng trong khả năng của mình. Thật không may Ngọc đã mất sau đó vài tháng trong lúc hồ sơ chuyển sang Pháp điều trị chưa kịp hoàn thành.

     Sau chuyến đi Dalat ngắn ngày thăm lại các bạn cũ thời học nội trú ở trường Lasan, Luân chia tay tôi trở về Pháp. Chúng tôi không nói lời từ giả như bao người khác vẫn thường làm mà chỉ ngầm hiểu nhau qua ánh mắt. Hãy vững vàng lên mà vượt qua nghịch cảnh nhé bạn!

     Hơn một năm sau vẫn lại vào mùa mưa, tôi nhận được một tin tốt lành nóng hổi:

-" Trí, mày là thằng đầu tiên tao báo tin này. Tao đã chính thức được làm cha. Một bé gái giống tao như đúc.”

     Tôi hét lên một mình giữa đám đông y như tin vui này là của chính mình. Mọi người xung quanh đoán già đoán non: một hắn trúng số, hai là vợ đẻ con trai… Nhiều ngày sau đó trong tâm trí tôi luôn bị cuốn vào nhiều dấu hỏi vì sao và vì sao thật vô duyên và thiếu khoa học. Nhưng rồi chẳng lâu sao tôi cũng chỉ tập trung vào một ý nghĩ duy nhất, rất mừng cho bạn và thầm hỏi sao lại không giống mẹ mà lại giống cha nhỉ? (vì thực ra bạn không mấy đẹp trai cho lắm và dù rằng tôi vẫn chưa biết mặt mẹ của bé ra sao). Rất may là thời bấy giờ (1995), chúng tôi có được phương tiện sử dụng cellphone gọi qua lại nhiều lần, chia sẻ tin vui kịp thời dù cước phí hãy còn rất đắt nhưng không hề bận tâm gì với dạng sự kiện đặc biệt như thế này. Tôi rất nhiều lần hình dung ra cảnh vợ chồng hắn chăm sóc con ra sao, tranh nhau đặt tên cho con gái, đi shopping đồ trẻ sơ sinh, tắm táp và cho trẻ bú sửa như thế nào, rồi đưa đi bác sĩ mỗi khi bé sốt nóng làm sao? Hàng trăm câu hỏi được đặt ra rồi tự tìm câu trả lời để hy vọng mỗi khi bạn hỏi mình có thể trả lời ngay y như kinh nghiệm của một người cha thực thụ. Và đúng như dự đoán tôi đã vài lần có lời khuyên chính xác khiến bạn phục lăn. Có ai rảnh như tôi không chứ!  Cũng có lẻ vì thế mà tình bạn giữa chúng tôi thân càng thêm thân…

     Thời gian trôi nhanh, bốn năm sau tôi có niềm hạnh phúc giống như bạn: Được làm cha! Thôi thì vui và rộn ràng lắm. Bấy giờ tôi có cơ hội trỗ tài trước mặt vợ. Mọi người trong gia đình bất ngờ trước kiến thức chăm trẻ của mình suốt mấy năm sau đó. Nào có ai biết rằng kinh nghiệm này đã được tra trong sách vở và qua thực tế ở con bé của bạn từ mấy năm trước. Thế là có thêm điểm giống nhau giữa hai thằng bạn già chúng tôi thuở đó: là cảnh cha già con mọn! Thế nên hai đứa có hàng loạt những tâm tình không thể thổ lộ cùng các bạn khác. Nào là con mày tiêm chủng sốt Nhật Bản chưa? Sốt do phản ứng mọc răng chưa? Đã qua thời kỳ ăn cơm nát hay vẫn chưa cai sữa? Sữa mẹ vẫn đủ dùng phải không? Bé có hay quấy khóc hoặc đã khỏi đái đêm? Đã biết lật, biết bò, đứng dậy, bước đi hay nói bập bẹ, đã vào học lớp mấy, trường học nào..v v..?  Đại loại là thế nhưng với chúng tôi thật là thú vị mà không hề buồn chán một chút nào.

     Nhiều năm trôi qua, bọn trẻ lớn nhanh. Hết mầm non, tiểu học, rồi vào trung học. Và cha mẹ chúng cũng bắt đầu bước vào cái tuổi chưa già nhưng cũng không còn trẻ. Một cái giai đoạn không hề dễ chịu tí nào. Bẵng đi một thời gian dài không liên lạc, một hôm tôi nhận được tin dữ từ bạn. Vào một buổi tối tháng bảy trời đang mưa dữ dội, từ đầu dây bên bên kia đại dương, bạn gọi về với giọng thật buồn:

- " Trí, tụi tao sắp ly hôn. Tháng 12 này không về chơi với tụi mày được. Lỗi do tao.”

Tôi không còn nghe rõ những gì hắn nói sau đó nữa và cũng không biết hỏi gì. Giữa hai thằng có một khoảng lặng tưởng chừng như thế kỷ…

     Và rồi phút ngập ngừng cũng qua đi. Luân cho biết gần đây có một sự hiểu lầm nghiêm trọng mà vợ thì không muốn nghe chồng giải thích trong khi bạn cho biết đã hết sức mệt mõi và tỏ thái độ buông xuôi. Con gái lớn không nói gì nhưng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cha với chút dò xét như ngầm cho cha biết con rất yêu mẹ. Bầu không khí trong gia đình lúc bấy giờ hết sức ngột ngạt, bất ổn. Bạn không còn ở nhà thường như trước nữa từ khi chiến tranh lạnh nổ ra được vài tháng. Cả hai đều giấu cha mẹ họ hàng hai bên và buộc phải diễn kịch mỗi khi có sự kiện và việc gì đến đã đến. Bạn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài con đường: Ly hôn! Ý của vợ đã quyết và sẽ không bao giờ thay đổi. Giọng hắn bỗng trầm xuống:

-" Tao đã sống và biết rất rõ tính quyết đoán của vợ tao. Thôi thì cũng cảm ơn đời đã cho tao những năm tháng tuyệt vời bên cô ấy. Chúa lòng lành cũng hào phóng ban phát cho tao được mụn con khỏe mạnh, ngoan hiền. Cái gì của Cesar phải trả lại cho Cesar, phải không mậy?”

-"Lỗi hoàn toàn do mày, đúng không?”

-"Chắc chắn rồi.”

-"Không còn cơ hội để giải tỏa mọi hiểu lầm?”

-"No, No, No! Chỉ có thể làm việc qua luật sư thôi.”

-"Có thể nhờ con gái rượu làm trung gian hòa giải?”

-"Vô ích thôi, đã thử rồi.”

-"Cả hai còn có bạn thân chung nào khác?”

-"Nhiều… nhưng họ đều đứng về phía cô ấy.”

-"Nói thật đi, mày có còn yêu thương vợ?”

-"Hơn bao giờ hết. Mà thôi đi nãy giờ mày hỏi bao nhiêu là câu mà chẳng thấy được tí giải pháp nào là sao?”

-"Thì phải để tao tra thông tin càng nhiều càng tốt để dùng phương pháp loại suy chứ. Nóng quá sao được?”

     Hắn nói cũng phải, từ xưa đến giờ mọi chuyện rắc rối từ lớn đến nhỏ hắn đều nhờ tôi góp ý. Thời đi học hắn còn gán cho mình cái biệt danh Gia Cát Lượng mà. Tôi suy nghĩ lung lắm về trường hợp của bạn. Chồng đã nhận tội. Vợ đề quyết không tha vì chồng dám gan mang miếng mở thơm trao cho con mèo cái. Làm sao vợ nuốt nổi quả đắng này? Phải tìm cách đánh động vào tình yêu thăm thẳm khi xưa của cô nàng mới được. Nhưng bằng cách nào một khi chồng bị cấm vận, bị chặn ngay từ vòng gửi xe? Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

-"Mày còn yêu vợ?”

-"Câu đó hỏi rồi.”

-"Vợ còn yêu mày?”

-"Cũng không biết nữa. Không yêu thì sao lại đóng vai bà Hoạn? Mà yêu sao lại khiến tao lên bờ xuống ruộng thế này?”

-"Phụ nữ là thế đó. Nhưng mà tao có cách, tao sẽ giới thiệu cho mày một người may ra có thể giúp.”

-"Ai? Có chắc làm được không?”

-"Hy vọng rất nhiều. Người đó mày cũng biết mà.”

-"Dài dòng quá, nói nhanh đi. Sao tao lại biết nó?”

-"Đúng rồi, là Nó đó!”

-"Đừng làm tao sốt ruột, nói nhanh đi mày.”

-"Nó đang nghe mày nói chuyện nãy giờ. Nó hỏi mày hàng loạt câu hỏi đó.”

-"Ý mày nói thằng Nguyễn Hữu Trí đó hả thằng quỷ?”

-"Chính nó.”

-"Hừm, rách việc. Giờ nói đi. Giải pháp nào? Tao giờ không còn gì để mất. Cho phép mày đi nước cờ cuối thay tao nhưng nói thật tao không tin lắm vào thử nghiệm lần này của mày đâu.”

-"Vợ mày chưa biết mặt tao?”

-"Đúng vậy”

-"Nhưng có nghe qua tên?”

-"Biết mày là bạn thân của tao ở VN”

-"Mày tin ở tao chứ?”

-"Vớ vẫn, hỏi câu khác đi.”

-"Cho tao xin mail của vợ, được không?”

-"Sao lại là mail mà không phải số phone?”

-"Ậy, đừng hỏi. Cho mail không thì bảo.”

-"…@...................................................

-"Mày tính viết gì cho cô ấy?”

-"Thổi vào ký ức cô ấy về một thời ta đã yêu”

-"Tao hỏi là mày định viết gì?”

-"Đừng hỏi, thiên cơ bất khả lậu. Mà mày yên tâm đi, tao sẽ gửi cùng lúc 2 mail cho cả mày và cô ấy, được chưa?”

-"OK, mày sẽ có một đầu heo thật bự thằng quỷ.”

     Gác máy xong, tôi sắp xếp lại ý tưởng trong đầu và từ từ chấp bút. Không hiểu sao tôi rất tự tin trong việc đối đầu với một phụ nữ rất sắc sảo và đầy cá tính như vợ Luân. Cô ta là một phụ nữ thành đạt, đang làm việc cho một bộ phận cơ quan Liên Hiệp Quốc tại Bruxelles, tiếp xúc rất nhiều người quyền chức của các quốc gia trên thế giới trong đó có VN mà có lần Luân vô tình cho tôi xem danh thiếp những vị khách đó . Nào bộ trưởng, Thứ trưởng, Vụ trưởng kinh tế, tài chính ..v v..

     Bức thư được thảo trong khoảng 30 phút. Tôi đọc lại lần nữa và quyết định chờ. Đúng 2 giờ 05 phút sáng giờ VN, thư được gửi đi. Sáng hôm sau và hôm sau nữa, bạn gọi về giọng hí hửng:

-"Chắc thành công đó Trí, sáng hôm qua em dậy sớm, pha cà phê mời chồng trước khi đi làm.”

-"Chỉ vậy thôi à?”

-"Trời ơi, vậy là tốt lắm rồi. Nhiều tháng nay có nói năng hay dòm tới mặt tao đâu nà”

-"Phải biểu hiện gì hơn thế mới phải chứ.”

-"Thôi đi cha nội. Gì thì gì cũng phải từ từ..và từ từ..”

     Tôi rất vui vì những thông tin dù đã lường trước nhưng không hài lòng chỉ với bấy nhiêu. Một tuần, hai tuần trôi qua với nhiều tín hiệu vui từ bạn. Cho đến một hôm bạn gọi về báo đúng tin mình hằng mong đợi:

-"Trí, chuẩn bị đón vợ chồng tao về. Đúng tháng 12 như đã định. Lẽ ra vợ tao đã có thư hồi âm cho mày nhưng giờ cuối cô ấy quyết định bay về gặp mặt mày tròn méo ra sao mà làm được quân sư cho tao vậy?”

-"Cô ấy có nói gì thêm không?”

-"Thư cảm động, trung thực và đến kịp lúc!”

     Chỉ có bấy nhiêu mà suốt đêm đó tôi vui không ngủ được. Cứ mường tượng cảnh vợ chồng bạn tái sum họp, luôn cười cười nói nói, không ngừng hờn dỗi, mắng yêu và họ chỉ mong sao trời mau mau tối..???

     Đã nhiều năm trôi qua, cứ mỗi lần mùa mưa tới tôi lại tìm đến những góc quán cà phê trên cao, thả hồn về ký ức mà trong đó có Luân, Tâm , tôi và mẫu chuyện nối lại một nhịp cầu.

                                                                                   HẾT 

P/C:

Dưới đây là mẫu nguyên gốc của bức thư tôi gửi đi cho vợ chồng PKL tối ngày Quốc Khánh Hoa Kỳ, 4 tháng 7 năm 2010:

 Thư đã chuyển tiếp ----
Từ: Nguyen Huu Tri <
n.tri13@yahoo.com>
Đến: le thi tam <
……..@........................... >
Gửi ngày: 2:02:38, Chủ nhật, 4 tháng 7 2010
Chủ đề: Thư làm quen.

Chị TÂM thân mến,

Câu nói đầu tiên gửi đến chị là thành thật xin lỗi vì đã quá đường đột khi gửi mail nàymà không được phép của chị. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào để chị có thể có ngẫu hứng mà tiếp tục đọc nốt những suy nghĩ của người chưa từng quen biết này, nhưng tôi thì đã có cơ hội nghe nói nhiều về chị từ nhiều năm trước và may mắn được gặp chị một lần cách nay không lâu dù chỉ là trên ảnh. Thế nên, thế nên tôi tự cho phép mình mạo muội một chuyến viết thư làm quen .Chị Tâm biết không tôi tên Trí, còn gọi là Gia Cát, bạn học cũ của PKL từ những năm đầu thập kỷ 70. Những ngày tháng đi học xa nhà dưới mái trường rợp bóng cây xanh, đan xen vào đó là những tình cảm trai gái thuở đầu đời càng vun đắp kỷ niệm thời học trò thêm choáng ngợp. Chiến tranh đến nhanh như làn sóng cướp mất của tụi này nhiều bạn bè tuổi chừng đôi chín, có đứa đã chưa kịp biết yêu. Mất mát lớn nhất đối với tôi bấy giờ là không còn cơ hội cùng CAM ( biệt danh của L, cậu hs đậu thủ khoa thời đó) học tập, vui đùa hay tổ chức đánh nhau cùng tình địch.

Ngày đất nước dứt chiến tranh cũng chính là lúc chúng tôi mất tin tức nhau không mong gì đoàn tụ. Mà đúng thế thật, mãi hai mươi năm sau chúng tôi mới có dịp gặp lại nhau trong mừng mừng tủi tủi. Hai đứa có với nhau vài buổi tối lang thang khắp Sài Gòn, và chị biết không L dành rất nhiều thời gian để nói về chị- một người tôi chưa hề quen biết- và lạ một điều tôi lại rất thích nghe và cũng có cảm giác là quen nhau từ lâu lắm. Chuyện đã 17 năm nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ như in. Một người đàn ông kể về những nỗi truân chuyên khi bôn ba xứ người với bạn thì không có gì là lạ nhưng khi anh ta thú nhận người phụ nữ ngoài mẹ mà suốt đời anh luôn yêu thương kính trọng là vợ mình thì tôi rất đỗi ngạc nhiên. Và đỉnh điểm của câu chuyện ở chỗ anh đã thổ lộ với bạn rằng từ lâu cũng như cả phần đời còn lại này anh ta tự thề với lòng là không bao giờ có thể ôm vào lòng người đàn bà nào khác ngoài vợ mình. Câu nói này làm tôi sốc thật sự.

            Chị biết tại sao tôi ngạc nhiên và bị sốc không? Là bỡi tôi biết rất rõ về thằng bạn chọc trời khuấy nước này lắm, người tài thì lắm tật vậy mà nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt nó, nghe giọng nói ngắt quảng, nghèn nghẹn thì tôi biết mình đã nhầm. Đó là tiếng nói từ trái tim của thằng đàn ông đang có tình yêu thật sự. Sau lần đó tôi thật sự ngưỡng mộ bạn mình với chút ganh tị. Cầu trời cho bạn mình giữ gìn được hạnh phúc, một thứ dễ có với người này nhưng cực kỳ xa vời với người khác.Tôi đã từng hạnh phúc và cũng từng......,vì thế nên tôi rất hiểu giá trị của nền tảng mái ấm gia đình, và mong mõi bạn mình biết cách gìn giữ nó biết dường nào!

            Thời gian trôi qua mau..Ngày hôm qua đã không còn...nhưng những câu nói ngày xưa luôn còn đọng lại đến tận ngày nay.

            Chị Tâm vẫn còn đang đọc đấy chứ? Tôi thật buồn, thật là buồn khi biết được tâm tình của bạn mình gần đây. Không buồn sao được khi ở vào cái tuổi mà tuổi trẻ đã qua đi nhưng tuổi già còn chưa tới mà bạn phải đi lại từ đầu. Quỹ thời gian không còn nhiều nữa, cơ hội dần cạn kiệt không riêng cho một ai .Cứ tưởng tượng một ngày nào đó, tuổi già xồng xộc đến, một người già ngồi cô đơn bên mâm cơm, vào một tối mưa gió, dưới ánh đèn leo lét, không bạn đời bên cạnh, xa vắng con cái, ủ rủ ngồi một mình mà thả hồn về quá khứ với hàng loạt câu tự phán xét đời mình: Ôi, giá mà …hay ước gì...thì tôi thật là hãi và không dám nghĩ tiếp. Còn chị thì sao ?

 L nhiều lần tâm sự với bạn và cho là đã quá muộn để có thể trở lại với gia đình. Bạn ấy ghét cay ghét đắng bản thân mình, đôi lúc không còn thiết sống nữa. Tuy bạn nói nhiều nhưng bản thân tôi không hình dung ra hết việc gì đã xảy ra cho bạn đến nông nỗi ngoài việc bạn nhận hết lỗi về mình.

           Chị Tâm biết không chúng ta đã có một khởi đầu thật đẹp, một ngày hôm qua thật tuyệt vời thì lý nào lại chọn một hiện tại chia xa và một tương lai không chắc gì tươi sáng, phải không? Cuộc đời này vốn không có gì là tuyệt đối, hạnh phúc trong hôn nhân cũng thế, tự ta tạo dựng cũng như đan tay xóa bỏ nó đi chứ không ai khác.

               Điều cuối cùng mà tôi muốn nhắc nhở chị là con cái luôn cần đến sự có mặt thường xuyên của ba mẹ trong tổ ấm của chúng kể cả lúc chúng có gia đình riêng. Hãy thật thận trọng trong mọi quyết định để tránh cho chúng phải có sự lựa chọn rất đau lòng.

              Tôi đã trãi lòng với chị bằng những dòng thư trên, mong chị đừng cười và bỏ qua hết nếu như tôi có điều chi thất thố. Nếu một ngày đẹp trời nào đó tôi nhận được mail hồi âm dù chỉ một chữ thôi, thì tôi đã yên lòng rằng ...chị đã không có ý trách cứ điều chi.

                       Chúc gia đình PKL cùng Ông Bà thật nhiều sức khoẻ và đời đầy nỗi vui.

 

                                                                             MỘT NGƯỜI BẠN CŨ.

                                             

                                                                            NGUYỄN HỮU TRÍ