NHỚ SAO TRÊN RỪNG - Lê Phong Quan -

NHỚ SAO TRÊN RỪNG

Cứ những khi tờ lịch cuối dần rơi là tôi lại nhớ về ông.
Khu rừng thông tôi đã bước chân về nhiều lần để thăm ông vẫn không thay đổi. Mà có thay đổi chăng đối với tôi quan tâm là sức khỏe của ông, là thi sĩ Nguyễn Đức Sơn, là Sơn Núi, là Sao Trên Rừng.
Mùa nầy, tôi lại lỡ hẹn không về cùng đồi thông Phương Bối, thăm ông, cũng là những ngày ông nằm kiệt trên giường, sức khỏe dần vơi...
Tuy nhiên, tôi nghĩ ông vẫn nằm và lắng nghe được hồn sương khói của núi rừng cũng chính là tiếng trải lòng ông.

Lá vàng rơi lạnh chiều nay
Em hong lá cũ đốt ngày gian truân
Khói sương hồn của núi rừng
Lòng em vẫn của muôn trùng trời xanh... (Phương Bối)

Khu rừng nầy đã gắn bó với ông và gia đình hàng chục năm nay, từng gốc cây ngọn cỏ, từng con dốc mòn bước chân đi về, làm sao quên được những ngày tháng đó.

Mang mang trời đất tôi đi
Rừng im suối lạnh thiếu gì tịch liêu
Tôi về lắng cả buổi chiều
Nghe chim ăn trái rụng đều như kinh... (Mang mang)

Giờ mỗi khi ngoài hiên tiếng gió đưa reo của ngàn thông có làm ông nhớ về vùng biển xưa không, hay chỉ còn là nỗi niềm hư ảo theo mộng giác trần gian.

Rồi mai huyệt lạnh anh về
Rủ nhau gió thổi bốn bề biển xưa
Trăng tàn đổ bóng cây thưa
Mộng trần gian đã hái vừa chưa em... (Tịch mạc)

Tôi mong duyên sớm để về thăm ông, thăm đồi thông tôi yêu thương như yêu những vần thơ trác tuyệt của một thi sĩ nổi tiếng ngày xưa. Kịp cho lần cuối trước khi Sao trên trời rụng xuống.

Một đêm sao ở trên trời
Thi nhau rụng xuống bên đồi cây hoang
Lao xao như nắng thiên đàng
Phấn thông hiu hắt bay vàng hồn tôi... (Nguyễn Đức Sơn)

LPQ
Những ngày cuối năm Kỷ Hợi

Lê Phong Quan

Lê Phong Quan và thi sĩ Nguyễn Đức Sơn