QUÊ HƯƠNG TÔI - Thế Giới Các Loài Hoa -

QUÊ HƯƠNG TÔI

Thế Giới Các Loài Hoa

"Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ..."

Thơ: Bài Học Đầu Cho Con.
Tác giả: Đỗ Trung Quân.

Hai tiếng "quê hương" sao mà thân thương, lớn lao quá đỗi. Càng vĩ đại hơn khi tôi đặt trái tim mình trong đó. Thương biết bao những mái nhà ngói cũ rêu xanh, những bếp tranh nghèo mỗi buổi chiều về nhả khói, phả vào lòng tôi những luồng hơi cay làm con tim tôi quặn thắt. Thương biết bao cha tôi, mẹ tôi, chị tôi lam lũ sớm hôm,mắt mòn mỏi đợi chờ người con,người em biền biệt chưa về sau nhiều năm xa xứ.

Quê hương là nơi quê cha đất tổ, là nơi gắn liền với tuổi thơ của chúng ta, gắn liền với những trò chơi trẻ con hồn nhiên và vui tươi, và cả những kỷ niệm vui buồn thời thơ dại. Chính tại nơi quê hương ấy mà chúng ta đã được nuôi dưỡng, được lớn khôn. Cũng chính tại nơi quê hương ấy, biết bao thế hệ ông cha của chúng ta đã sinh sống, đã tiếp nối nhau để duy trì nguồn sống, giữ gìn và phát huy những tinh hoa văn hóa, truyền thống tốt đẹp, những phong tục, tập quán mang đậm tính nhân văn, thấm đượm nghĩa tình của gia đình, lối xóm. Và hơn tất cả, nơi quê hương ấy chúng ta còn có hai đấng sinh thành đang ngày đêm mỏi mòn ngóng chờ tin con, lo lắng cho sự an nguy của con và còn có mộ phần của tổ tiên chúng ta. Những phần mộ ấy sẽ bị quạnh hiu, sẽ hương tàn nhang lạnh nếu như chúng ta, phận làm con làm cháu, bỏ mặc, không đoái hoài, không thương tưởng đến.

Dù cho quê hương chúng ta có đói nghèo, có thế nào đi nữa thì đấy cũng là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi đã sinh thành ra ta, là nơi gắn liền với bao kỷ niệm của tuổi thơ. Quê hương gắn liền với hình ảnh người Mẹ hiền thân thương và người Cha già cần mẫn. Vì thế không ai đi xa mà lại không nhớ về quê hương. Những ai đã từng xa quê mới thấu hiểu thế nào là nỗi nhớ quê da diết...

Quê hương luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của mỗi người con đất Việt.  Chúng ta đừng vì lý do này hay lý do khác để rồi ruồng bỏ quê hương của mình.* Quê hương không chỉ là một thực thể vật lý mà còn là một thực thể tinh thần, là suối nguồn của tình thương yêu, của lòng nhân nghĩa, là mảnh đất của bao kỷ niệm tuổi thơ, là chốn bình yên để cho con tìm về.

"Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ!
Sẽ không lớn nổi thành người”.

Trong xã hội phát triển không ngừng như vũ bão ngày nay, còn mấy ai nhớ đến một miền quê nghèo đã nuôi ta khôn lớn. Cái làng quê ấy nó có thể còn nhiều thiếu thốn về vật chất, nhưng nó giàu tình người "tối lửa tắt đèn” luôn có nhau. Một mái tranh xiêu nhưng quanh năm đầy ắp tiếng cười, một hàng dậu thưa nhưng bình yên khuya sớm, một cánh cổng giong nhưng rộng mở tình đời.

Quê khéo giữ lòng người chỉ với tất cả những mộc mạc của mình. Những cánh đồng vàng ươm vào mùa gặt thấy ánh lên niềm vui của người dân dày công chăm bón, những hàng dừa cao vút vươn mình tỏa bóng mát. Xa xa ngoài ấy là dòng sông chảy quanh làng, dẫu lúc đục lúc trong mà vẫn thân thương gắn bó. Nơi ấy có biết bao bàn tay dầm mình dưới làn nước để bắt những con ốc gạo. Bao bữa cơm trưa dã chiến ngay trên thuyền để xong rồi tiếp tục công việc mà nụ cười vẫn đâu đó vang vọng khắp khúc sông. Không gì đẹp bằng những buổi chiều mùa hè khi mặt trời chưa tắt, bóng khói lam chiều, tỏa ra từ những mái tranh nghèo. Giữa bầu không gian tịch mịch, khói bếp như là hình ảnh sinh động duy nhất giữa những tạo vật mờ ảo xung quanh. Ngọn khói mỏng có lúc loe lét như một ánh lửa nhỏ, bò dọc theo lưng mái tranh đẫm sương chiều, rồi gặp gió bung ra lãng đãng thành một vùng lớn lam nhẹ lơ lửng trên trời cao. Rồi khi hoàng hôn xuống, mặt trời chiếu những tia nắng cuối ngày soi xuống dòng sông quê lấp loáng, dát sắc vàng trầm ấm lên mặt sông tĩnh tại. Dòng nước chầm chậm trôi, ngày cũng đi vào đêm từ tốn...

Ký ức tuổi thơ tôi khó có thể quên hình ảnh đẹp như một bức họa ấy. Mỗi lần chợt bắt gặp mái bếp đang tỏa khói trên đồng quê, vẫn không khỏi bâng khuâng trong nỗi nhớ...tôi lại thấy bóng dáng quê nhà, nghèo khó nhưng ấm nồng, chan chứa yêu thương...

Đất nước tôi là một đất nước nông nghiệp, nông sản gắn liền với những con trâu, cánh đồng và tôi là người con xuất thân từ đồng quê nghèo đầy khó khăn, nhưng tôi cảm nhận đươc vẻ đẹp tinh khôi và tự nhiên của đồng quê. Điều đó giúp tôi có những ký ức đẹp về quê hương của mình. Tôi yêu quê hương, yêu con người làm lụng, cần cù. Tuy chỉ bằng hành động nhỏ là đưa vẻ đẹp của đồng quê đến với mọi người, nhưng tôi cũng rất vui vì được góp chút tình cảm của mình gửi gắm vào miền quê, nơi tôi sinh ra và lớn lên...


* Xin lỗi tác giả BBT xin phép bỏ đi một đoạn nhỏ trong bài viết.