TẤM LÒNG CỦA NGƯỜI MẸ
Trong đầu chị đã nghĩ đến chuyện
đó, nhưng rồi chị tự tát mình thật
nhanh để cho tỉnh
lại;
không được
chị sẽ không làm như vậy.
Gần 3 tháng nay, chị Hoài gần như
không ngủ, khi nghe tin cu Bin con chị mắc bệnh ung thư máu. Gia đình, họ hàng
đều thương xót cho đứa cháu nhỏ tội nghiệp; còn chị chị không chấp nhận được sự
thật, bán nhà bán cửa, cứ cái gì đáng giá vợ chồng đều đem đi cầm cố; ban ngày
chăm con, đến tối khi anh trông cho cu Bi ngủ thì chị lại quỳ cầu nguyện suốt
đêm ở chùa. Dù phải đánh đổi 10 năm tuổi thọ hay cả tính mạng mình, thì người
làm mẹ cũng không bao giờ tiếc.
Nhưng ông trời đã không ban phép màu
xuống gia đình chị; tình trạng bệnh của cu Bin ngày càng xấu đi và phát bệnh
nhanh hơn ở tháng cuối cùng. Chỉ vẻn vẹn 3 tháng từ lúc phát hiện ra, cho đến
khi bác sỹ thông báo gia đình chuẩn bị tinh thần. Cả nhà đau đớn khóc lên khóc
xuống, chồng chị mạnh mẽ là như vậy mà cũng không thể chịu nổi, đến mức ngất vì
sốc và kiệt sức. Nhưng không hiểu sao vào những giây phút cuối cùng của con,
khi mà sự sống chẳng thể kéo dài; chị lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Hằng ngày, chị dậy sớm nấu cháo cho
con ăn; sau đó anh chị sẽ đưa con đi chơi và mua quần áo đẹp, đồ chơi. Bin được
chiều vậy thì thích lắm, cậu bé mới chỉ 4 tuổi không hề biết rằng: những giây
phút mình còn ở cạnh bố mẹ chẳng còn bao lâu nữa.
Mấy hôm nay bên cạnh phòng Bin có
một thêm một bệnh nhân mới, nghe đâu cũng là một bệnh nhân nhí đã chuyển sang
giai đoạn cuối cùng; thằng bé mắc bệnh ung thư gan di truyền. Gia đình cậu bé
hằng ngày đều túc trực ở đây, nhìn họ cũng giống như nhà mình; lúc nào cũng
khóc mà chị thấy đồng cảm quá. Đứa bé đó nhỏ hơn cu Bin của chị 1 tuổi, nó nói
còn chưa sõi; suốt ngày đòi bế đi chơi.
Không hiểu sao, cu Bin khi nhìn thấy
thằng bé thì thích lắm, mà thằng bé cũng vậy. 2 đứa nhỏ hợp cạ, chơi với nhau
cười cả ngày khúc khích, quên cả đau đơn mệt mỏi. Nhìn 2 đứa trẻ vô tư chơi đùa
mà 2 ngừoi mẹ nghẹn ngào xót xa. Mẹ của thằng bé tâm sự trong nước mắt: Kể có 1
phép màu thay được gan cho con, thì chị ấy có đánh đổi cả sinh mạng mình cũng
được. Chị ngồi cạnh mà đau đớn khôn nguôi, chỉ có ai làm mẹ mới hiểu được tấm
lòng bao la, thương con vô bờ bến ấy. Nhất là khi con của các chị còn rất nhỏ,
chúng còn chưa có hoài bão, ước mơ; chúng con chưa được nếm đủ những cung bậc
cảm xúc trong cuộc đời.
Tối hôm đó, nằm cạnh Bin chị đã thủ
thỉ:
– Con ngoan của mẹ, con chơi với em
Sóc( tên thằng bé đó) có vui không??
– Vui lắm mẹ ơi, con rất thích em ạ;
mà em đang bị ốm, con thương em lắm ạ.
– Con thương em lắm à, ừ mẹ cũng rất
thích em Sóc. À Bin ơi con còn muốn đi đâu chơi nữa không hay con thích gì để
mẹ mua nào?? Chị vỗ về con
– Con đi chơi chán rồi, bây giờ con
chỉ thích chơi với em Sóc thôi ạ; mong là em sóc nhanh khỏi ốm mẹ nhỉ??
– Con mong em Sóc khỏi ốm à?? Vậy
nếu như cho em Sóc khỏi ốm mà con càng ốm nặng hơn con có chịu không?? Không
hiểu vì sao lúc đó chị lại hỏi cu Bin câu đó, trong khi con chị mới chỉ hơn 4
tuổi
– Con chịu ạ, chỉ cần em Sóc nhanh
khỏi ốm thôi ạ; con thương em lắm.
Câu trả lời của con chị khiến chị
bất ngờ, suốt cả đêm đó ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của con; lòng chị day dứt
không yên. Trong đầu chị đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng rồi chị tự tát mình thật
nhanh để cho tỉnh lại; không được chị sẽ không làm như vậy.
Tuần cuối này bệnh của cu Bin đi
xuống rất nhanh, anh chị và gia đình hốt hoảng vô cùng; thằng bé tên Sóc ngày
nào cũng đòi sang bi bô nói chuyện rồi cầm tay con chị. Chị cảm nhận được rằng,
cu Bin đã nghe được tiếng nói của thằng bé mà gắng gượng hơn. Cho đến tận lúc
mà cu Bin không còn có thể cố gắng được nữa, ngày hôm đó trời mưa rất to; anh
chị nằm cạnh bên con, ông bà 2 bên cũng đứng xung quanh; cu Bin của chị hôn tạm
biệt mọi người rồi nói muốn ngủ, chị khóc oà khi nhìn thấy mắt con lim dim mà
miệng vẫn lẩm bẩm muốn ngủ để sau dậy chơi với em Sóc. Con chị đã ra đi rất
thanh thản như vậy, trong vòng tay bố mẹ và ông bà.
Chị cứ ôm con nằm như vậy mặc kệ mọi
người xung quanh, chị chỉ muốn ngủ thiếp đi giống con nhưng rồi không hiểu sao
chị lại bị đánh thức bởi tiếng ồn phòng bên cạnh. Thằng bé Sóc đó hình như cũng
rơi vào tình trang nguy kịch rồi, chị ôm Bin khóc theo tiếng mẹ của Sóc. 2 đứa
con tội nghiệp của các chị, chúng nó có tội tình gì đâu cơ chứ.
Và như có ma xui quỷ khiến, chị lẩm
bẩm vào tai Bin: "Bin ngoan của mẹ, mẹ đi cứu cho em Sóc khỏi ốm nhé”, rôi chị
lật đật bước đi tìm bác sỹ. Chị đã quyết định hiến gan của con mình cho thằng
bé Sóc, bác sỹ cũng ngỡ ngàng hỏi chị đã chắc chắn chưa và bàn lại với gia
đình; nhưng chị lắc đầu muốn ký ngay vào tờ cam kết đó. Mẹ chồng và chồng chị
khi biết tin thì vội vàng lao đến:
– Sao cô lại độc ác như vậy, cháu
tôi vừa mới mất mà, sao cô nỡ bán gan con mình cho người ta huhu. Mẹ chồng cô
nằm vật ra khóc trước cửa phòng bệnh
– Em bị làm sao vậy, em tỉnh táo lại
đi, anh xin em. Chồng chị ôm chị nói
– Mẹ, anh con xin lỗi vì không báo
trước, nhưng con đã quyết định rồi, nếu không phẫu thuật nhanh thì thằng bé đó
cũng sẽ chết; nó cũng gần bằng tuổi cu Bin, con không nỡ nhìn nó chết; con xin
mẹ và anh hãy đồng ý với con. Giọng chị kiên quyết
– Cô điên rồi, cô nói đi gia đình họ
cho cô bao nhiêi tiền mà cô nỡ khiến cháu tôi chết không toàn vẹn. Có phải cô
chỉ chờ nó chết để lấy tiền đúng không??
Chát!! Chát!! Chát!! Anh bỗng nhiên
tát chị 3 cái liên tiếp rồi đau khổ nói:
– Cô là người mẹ xấu xa, độc ác nhất
trên đời
Bị tát chảy cả máu mồm mà chị không
hề cảm thấy đau tẹo nào; mẹ chồng chì chiết bên tai chị cũng không nghe thấy
gì; nỗi đau giằng xé tâm can; chị không đứa con bé bỏng của mình ra đi mà không
toàn vẹn, nhưng cứ nghĩ đến thằng bé kia lòng chị lạ không nhẫn tâm nhìn nó
chết tẹo nào. Cứ như vậy, chị ngồi bất động cả tiếng đồng hồ, mẹ chồng và chồng
chị đã bỏ về trước bỏ mặc chị 1 mình. Và cuối cùng, chị vẫn quyết định sẽ hiến
gan của cu Bin cho Sóc; sau khi chắn chắn với bác sỹ lần cuối cùng; chị đã vội
vã bỏ về để lại gia đình bé Sóc đang đi tìm để cảm tạ.
Cũng đã 5 ngày trôi qua, từ khi cu
Bin mất chị tự nhốt mình trong phòng không ăn uống và nói chuyện với bất kỳ ai;
mẹ chồng tuy vẫn còn giận chị những cũng không còn chửi mắng như trước, còn anh
sau hôm đó anh thấy thương chị nhiều hơn và động viên chị nhiều. Còn chị tạm
thời vẫn không thể nào quên được nỗi đau mất con, cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh
cu Bin lại hiên ra khiến chị không thể nào kìm được nước mắt.
Không khí trong nhà trầm mặc vô cùng
thì bất ngờ hôm nay trước cửa nhà chị xuất hiện một dàn xe sang trọng, khi mẹ
chồng và chồng chị còn đang ngỡ ngàng thì gia đình bé Sóc hôm nọ đã bước xuống
xe. Nghe tin thằng bé Sóc đã phẫu thuật thành công, chị lảo đảo bước xuống tầng
và òa khóc khi nhìn thấy nó.
– Con đã khỏe rồi ư?? Chị rơm rớm
nước mắt
– Mẹ ơi!! Thằng bé chạy đến ôm lấy
chị
Chị ôm thằng bé thật chặt và khóc
nấc lên, ai nấy nhìn vào cũng không kìm được nước mắt; bố mẹ thằng bé quỳ rạp
xuống chân mẹ chồng chị và nói:
– Gia đình chúng cháu vô cùng biết
ơn chị và nhà bác đã thương và giúp đỡ, chúng cháu biết gia đình mình cũng rất
đau buồn, bây giờ chúng cháu cũng không biết làm gì hơn ngoài gửi lời chia buồn
đến gia đình ta.
– Anh chị đứng lên đi, thằng bé khỏe
lại là tốt rồi; cu Bin nhà tôi cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy điều ấy. Anh lau
nước mắt nói
– Nếu không nhờ có tấm lòng của chị
thì có lẽ bé Sóc nhà chúng cháu cũng không thể qua khỏi rồi, cháu vừa phẫu
thuật thành công ngày hôm kia nhưng khi vừa tỉnh lại thì đã liên tục gọi tên
anh Bin rồi. Chúng cháu xin phép bác và anh chị cho bé Sóc nhà cháu được làm
con anh chị, thay cu Bin chăm và hiếu thảo với anh chị khi lớn lên; gia đình
mình có đồng ý không ạ??
Ai nấy đều sững người trước lời đều
nghị đấy, còn chị thì tụ lúc nào đã ôm chặt Sóc và liên tục gọi "con ơi”. Nhìn
thằng bé ngoan ngoãn ôm chặt chị, tất cả mọi người đều tin rằng: chắc chắn là
cu Bin vẫn đang ở đâu đây, nhìn mọi người và mỉm cười hạnh phúc.
Khánh Linh