Thấy bố vợ tàn tật không dám vào đám cưới, bố chồng đại gia vội lao ra làm điều khiến ai nấy đều lặng người
Nhà Tuấn thuộc hàng đại gia giàu có, biệt thự có đến gần chục căn. Người
như anh thì chỉ nhắm mắt cũng lấy được vợ đẹp vợ giàu nhưng người anh
phải lòng lại là 1 cô gái rất bình thường tên là Uyên.
Uyên xinh đẹp, giỏi giang trong công việc lại có tấm lòng lương thiện,
hay đi làm từ thiện nhưng khổ nỗi nhà cô lại vô cùng nghèo khó. Mẹ cô bị
bệnh xương khớp, đi lại khó khăn, còn bố thì bị tàn tật cụt chân do 1
lần bị điện giật khiến chân hoại tử, buộc ông
phải cưa bỏ đôi chân vốn dĩ khỏe mạnh của mình. Nhà Uyên là nghèo nhất
xóm nhưng may mắn cô học giỏi nên mọi người đều nghĩ rằng cuộc đời của
Uyên rồi sẽ tươi sáng hơn.
Nhớ lại ngày đó bố Uyên đi đâu cũng phải đưa 2 ghế nhựa theo để di
chuyển từng bước. Ông khéo tay giỏi đan lát và lấy nghề đó để nuôi chị
em Uyên khôn lớn. Cứ nghĩ đến cảnh bố tàn tật vẫn vất vả nuôi mình từng
bữa là Uyên lại thấy thắt lòng. Uyên luôn cố gắng
thật nhiều để bù đắp cho bố mẹ và nuôi em ăn học.
Thế rồi duyên phận khiến Tuấn dành tình cảm cho Uyên. Mặc cảm mình là cô
gái nghèo khổ, Uyên không dám đáp lại tình cảm với anh. Nhưng sự kiên
trì bền bỉ suốt 2 năm của Tuấn khiến cô động lòng. Ngày Tuấn đưa bạn gái
về nhà ra mắt, bố mẹ anh kinh ngạc vì không
nghĩ con mình lại yêu 1 cô gái như vậy.
Bố Uyên đã rất vất vả để nuôi cả gia đình. (Hình minh họa) |
Uyên cũng kể với bố mẹ về Tuấn, thay vì vui mừng bố cô lại thở dài:
– Bố không mơ mộng con lấy chồng giàu vì sợ người ta khinh thường nhà
mình rồi làm khổ con. Điều bố mong ước chỉ là con tìm được 1 nửa yêu
thương và khiến con hạnh phúc. Nhưng nếu đây là lựa chọn của con thì bố
cũng ủng hộ, bố mẹ chỉ hối tiếc vì đã không cho
con được 1 mái ấm đầy đủ, bố xin lỗi.
Câu nói của ông nghẹn lại khiến Uyên và cả nhà đều khóc:
– Không, với con bố mẹ là người tuyệt vời nhất. Nhờ bố mẹ con mới được
ăn học đàng hoàng như thế này. Con tự hào về bố mẹ nhiều lắm.
Sau đó nửa năm thì đám cưới của Uyên và Tuấn diễn ra, mọi chi phí đều là
nhà trai lo. Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn sang trọng ở Hà
Nội, nhưng bố mẹ cô dâu xin phép không đến vì ông bà xấu hổ, sợ con gái
mất mặt vì mình. Nhưng suy đi tính lại cuối
cùng bố Uyên vẫn lên Hà Nội, ngồi sau lưng do người cháu cõng, đứng bên
kia đường nhìn mà không hiểu sao nước mắt ông cứ lặng lẽ rơi. Đúng
khoảnh khắc ấy, một người họ hàng nhận ra bố Uyên vội thông báo lại với
bố mẹ chú rể, hai ông bà liền âm thầm đi ra ngoài.
Khi cô dâu chú rể bắt đầu tiến lên phía sân khấu, cả hội trường đang vui
vẻ vỗ tay chúc mừng thì chợt lặng đi. Họ thấy bố chú rể cõng 1 người
đàn ông tàn tật cụt 2 chân tiến vào theo phía sau.
Đám đông bắt đầu xôn xao, bình luận về người đàn ông tật nguyền:
– Bố cô dâu đấy, khổ lấy ai không lấy lại đi lấy 1 gia đình hoàn cảnh như thế thật chẳng biết chọn lựa gì.
– Ôi vậy à, nhà ông Danh này giàu nổi tiếng như thế mà lại chấp nhận chuyện này sao, thật khó tin. Hay cô dâu có bầu rồi.
– Có khi vậy thật.
Bố Uyên mặt đỏ tía tai vì quá xấu hổ. Ông nhìn Uyên rồi nhìn con rể đầy
ái ngại còn Uyên òa khóc nức nở vì thấy bố đến chúc mừng mình. Khi đặt
ông thông gia xuống ghế rồi, bố Tuấn bất ngờ lên tiếng:
– Xin giới thiệu với mọi người có mặt tại đây hôm nay, người đàn ông này
là 1 nhận vật rất quan trọng. Ông ấy chính là bố của cô dâu.
Cả hôn trường xì xào, bố Uyên đỏ mặt tía tai nhìn con gái lí nhí:
– Bố xin lỗi, đáng lẽ bố không nên đến đây.
– Không sao mà bố, con vui khi bố đã đến dự.
Bố Tuấn nói tiếp:
– Ông ấy bị tai nạn phải cưa đi 2 đôi chân quý giá của mình, dù vậy ông
thông gia của tôi đây đã cố gắng hết sức để nuôi Uyên – con dâu tôi khôn
lớn thành người. Tôi nghĩ có khi chúng ta rơi vào hoàn cảnh éo le ấy sẽ
không đủ ý chí để làm trụ cột của gia đình
như người đàn ông này, vậy mà ông ấy đã làm được 1 cách xuất sắc. Tôi và
gia đình thực sự khâm phục nghị lực của ông ấy. Nhân lễ thành hôn của 2
con, tôi thay mặt con trai tôi cũng như đại gia đình xin cảm ơn ông vì
đã sinh ra và nuôi dạy cho chúng tôi 1 cô
con dâu tuyệt vời thế này. Tôi xin cảm ơn.
Cả hội trường vỗ tay, có người còn khóc, cả Uyên, Tuấn cùng ông bà thông
gia đều khóc. Bố Uyên cũng khóc nghẹn không nói được câu gì, nhìn con
gái hạnh phúc và được gia đình chồng nể trọng, người làm bố như ông vui
sướng vô cùng. Thật may vì bố mẹ Tuấn không
phải là người trọng phú khinh bần dù gia đình họ rất giàu có.
Nguyễn Hoàng Minh sưu tầm