TÔI TRỞ THÀNH NGƯỜI
NỘI TRỢ ĐẢM ĐANG NHƯ THẾ NÀO ?
Nguyễn Nhật Ánh
"Mỗi người vợ đều
nên ốm một lần trong đời !" Nếu các bà, các cô bảo tôi cho họ một lời
khuyên về cuộc sống gia đình thì câu đầu tiên tôi nghĩ tới sẽ là như vậy. Các
bạn đừng có vội trách tôi, chẳng phải là tôi nói điều xúi quẩy đâu. Có tài
thánh tôi cũng đừng hòng nghĩ ra được một câu châm ngôn như vậy. Phải nhờ có
dịp may nghìn năm một thuở tôi mới phát hiện ra chân lý đó.
Chả là vợ tôi ốm. Đối
với tôi, đó là một điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Khi tôi quyết định lấy
vợ, tôi không bao giờ nghĩ rằng đến một ngày nào đó vợ tôi sẽ ốm. Tôi cứ đinh
ninh đã là vợ thì không thể ốm được. Thế mà điều đó lại xảy ra, thật là kỳ
dị. Cô ta nằm trên giường, đầu nóng sốt, miệng rên hừ hừ và bất hạnh cho tôi
nhất là, tay chân không động cựa nổi. Tôi đã quen nhìn thấy vợ tôi làm việc quần
quật suốt ngày, đến nỗi bây giờ thấy cô ta bạc nhược đợi chồng nâng đầu dậy
kê cốc nước vào miệng, thật tôi chẳng làm sao tin được.
Nhưng rồi tôi buộc
phải tin, bởi vì từ hôm đó, cả một núi công việc đổ lên đầu tôi và tôi bị đè
bẹp dưới đó hệt như Tôn Ngộ Không bị đè bẹp dưới năm ngón tay Phật Như Lai
vậy, đố có mà nhúc nhích được một li. Đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà
cửa... khi mó tay vào việc, tôi kinh hãi nhận ra rằng đó là những thứ hắc ám
nhất mà số phận dành cho tôi, những thứ mà người trần mắt thịt như tôi không
thể nào thực hiện nổi trong một ngày. Đó là chưa kể công tác nào cũng có khía
cạnh chuyên môn phức tạp của nó.
Trước khi xách giỏ ra
chợ, tôi phải đứng nghiêm trước giường vợ, dỏng tai lên nghe vợ lên lớp: -
Anh biết cách phân biệt cá tươi với cá ươn chưa?
- Chưa! - Tôi xấu hổ
thú nhận.
- Mua cá, anh phải sờ
nó, đừng sợ dơ tay. Hễ cá cứng là cá tươi, cá mềm là cá ươn. Anh phải lật
mang cá lên coi, nếu mang đỏ là tươi, mang tái là ươn. Lại phải coi mắt nó
nữa. Mắt trong là cá tươi, đừng mua những con mắt đục. Anh nhớ nổi không?
- Nổi chớ! Tôi trả lời
vợ và hùng hổ bước ra cửa. Cứng là tươi, mềm là ươn, đỏ tươi, tái ươn, trong
tươi, đục ươn...
Dọc đường đến chợ, tôi
lẩm nhẩm những chỉ dẫn đó trong miệng không một phút giây lơ là, hệt như hồi
nhỏ học bản cửu chương vậy. Và cũng như những học trò gương mẫu, gặp hàng cá
nào, tôi cũng xông vào, cầm lấy từng con cá một, bóp lấy bóp để. Tôi vận dụng
bài học hăng hái tới nỗi các bà hàng cá phải la nhặng lên, thậm chí có người
gạt phăng tôi ra. Nhưng tôi không thối chí, tôi nghĩ trước đây vợ tôi hẳn
cũng chịu đựng những gian nan vất vả như vậy, lẽ nào tôi không vươn lên cho
ngang tầm cô ta..
Chưa hết, khi rảo qua
rảo lại dọc chợ, tôi ngắm nhìn hàng trăm đôi mắt cá, chăm chú nồng nàn còn
hơn là nhìn vào mắt vợ (lúc chưa cưới).. Nhưng bất chấp tình cảm tốt đẹp của
tôi, chúng thi nhau giương những đôi mắt đục lên. Đục là ươn, tôi tặc lưỡi và
thất thểu bước ra khỏi chợ..
- Cá đâu? Vợ tôi ngạc
nhiên khi thấy tôi xách giỏ không về nhà.
- Không có tươi. - Tôi
rầu rĩ đáp.
- Thật không? - Vợ tôi
nghi ngờ.
- Thật mà! - Tôi nhăn
nhó - Em đã dặn anh cứng là tươi, mềm
là ươn, đỏ là tươi, tái là...
- Thôi, thôi, em biết
rồi! Nhưng chả lẽ cả chợ lại không có một con cá tươi?
Tôi gật đầu quả quyết:
- Không có ! Anh đã phân tích kỹ từng trường hợp một. Có con mình cứng nhưng
mang lại tái, có con mình cứng, mang đỏ thì mắt lại bể...
- Trời ơi! - Vợ tôi
thở dài - Cá tươi đó, ông ơi là ông! Người ta lật tới lật lui thì mắt nó bể,
cái đó thì ăn nhằm gì!
Trưa đó, tôi ăn cơm
với nước tương. Nước tương ngon dễ sợ - Tôi nhủ bụng - Trong hay đục gì cũng
vậy thôi.
Nhưng rồi ngày hôm sau
tôi cũng mua được cá, mà lại cá ngon. Chả gì thì tôi cũng không phải là người
chồng đần độn. Cứ theo cái đà đó, với thời gian và sự chăm chỉ, khả năng chợ
búa của tôi cũng được nâng lên rõ rệt.
Mua cá lóc, tôi biết phải mua kèm thêm me, cà chua, giá, bạc hà để nấu một nồi canh chua. Canh khoai mỡ thì phải có tép, tiêu, ng̣ò om, hành lá. Còn rau càng cua bao giờ cũng đi chung với giấm, trứng vịt, dầu ăn, cà chua, củ hành. Và nhiều nữa.
Nhưng con người ta không thể ăn tươi nuốt sống mọi thứ mua ở chợ về. Thế là lại phải nhóm bếp. Vất vả không thua gì Prô-mê-tê, tôi chỉ nhìn thấy ngọn lửa sau khi đã quạt lò đến chảy nước mắt. Nhờ đó mà tôi đoán ra thành ngữ "Đổ mồ hôi sôi nước mắt" không phải xuất phát từ giới trí thức mà bắt nguồn từ những bà nội trợ. Tuy nhiên nhóm lửa chỉ là chuyện vặt. Những phức tạp của nấu nướng không phải bắt đầu từ đó.
Thấy tôi chuẩn bị kho
cá, vợ tôi bảo: - Trước tiên anh phải thắng nước màu.
- Nước màu ở đâu mà
thắng? - Tôi trố mắt.
- Ở trong đường chớ
đâu! Anh cho một tí đường vào chảo và đổ một tí nước, chờ cho nó đen kẹo lại
rồi đổ ít nước nữa.
Sau đó tôi lại phải
nhắc chảo xuống, cho nước mắm, gia vị và cá vào, đợi ít phút cho cá ngấm mọi
thứ rồi lại bắc lên bếp. Thật là rối rắm! Lại còn phải nêm nếm, lại còn phải
để lửa cháy riu riu...
Hôm đầu tiên tôi trổ
tài, món cá trông đến tội nghiệp, canh chẳng ra canh mà kho chẳng ra kho, lỡ
ăn vào miệng chẳng muốn nuốt tí nào! Nhưng đó là những ngày đầu kia, chứ còn
sau đó thì thật là tuyệt. Chẳng lẽ mình lại tự khen, chứ thật ra tôi có cảm
giác mình nấu nướng còn khéo hơn cả vợ. Tôi chẳng nói quá lời đâu, hôm nào
các bạn tới chơi nhà tôi thì biết. Chả là ngoài những kinh nghiệm vợ truyền
đạt ra, trong thời gian đó tôi còn tìm đọc các loại sách dạy nấu nướng và
hàng trăm công việc nội trợ khác để nâng cao tay nghề.
Chuyện giặt giũ cũng
vậy, thoạt đầu tôi làm ăn chả ra làm sao, cứ bị vợ cằn nhằn hoài, nào là: -
Sao anh lại ngâm xà bông ngay vậy? Phải xả qua nước một lần đã chứ! Hoặc: -
Trời ơi ! Ai lại đi ngâm chung quần đỏ với áo trắng bao giờ! Cái áo đỏ lịm cả
rồi, anh thấy chưa?
Nhưng càng ngày vợ tôi
càng tỏ ra hài lòng trước sự tiến bộ vượt bậc của tôi. Thậm chí có nhiều
trường hợp, tôi khiến cô ta phải ngạc nhiên. Tôi biết nhúng vải in hoa vào
nước pha dấm trước khi giặt để giữ màu vải. Tôi biết dùng nước chanh để tẩy
vết trà, dùng nước tro tẩy bột cà ri.
Mới đây, tôi đã dùng
nước pha dung dịch Bisunfic Natri để tẩy mủ măng cụt trên chiếc áo đẹp nhất
của cô ta. Dưới bàn tay kỳ ảo của tôi, chiếc áo tưởng đã đời đời hoen ố lại
phục hồi nhan sắc cũ. Điều đó dù nằm mơ, vợ tôi cũng không thể tưởng tượng
nổi.
Từ khi nắm được bí
quyết của việc nội trợ, tôi thấy nó không còn đáng chán nữa mà ngược lại,
ngày càng trở nên lý thú. Nhưng rồi mọi sự đột ngột chấm dứt, cũng như khi nó
bắt đầu. Vợ tôi hết ốm. Và tất nhiên, không thể khác được, tôi bàn giao lại
nhà bếp cho cô ta.
Thật lạ lùng, kể từ
giây phút đó, tôi cảm thấy buồn bã như người bị tước hết quyền hành, bị đuổi
việc. Nói của đáng tội chứ trong thâm tâm tôi mong cho vợ tôi ốm trở lại. Tôi
rơi vào một trạng thái chán nản và bực bội khó tả. Nỗi bực dọc càng tăng lên
khi món ốc vợ tôi mua về ngay hôm tôi bàn giao chẳng ra làm sao.
- Em mua phải ốc chết
rồi! - Tôi nhăn mặt ngay trong bữa ăn - Mua ốc, phải thả vào nước, ốc nổi là
ốc chết. Lần sau, nhớ chọn con ốc nào có miệng ắp đầy, không lơm mà mua.
Hôm sau tôi lại khó
chịu với món tôm: - Lựa tôm phải lựa con vỏ cứng, màu xám xanh, thịt chắc mà
trong! Ai lại mua ba thứ tôm như thế này! Ngay cả trứng vịt mà cô ta cũng mua
nhầm. - Thả trứng vào nước, trứng tàm tạm thì nổi lưng chừng , nếu trứng để
từ hai đến bốn ngày thì nó nằm thẳng đứng, còn trứng để lâu gần cả tuần thì
nổi xấp xỉ mặt nước, để lâu cả tháng thì nó nằm ngang...
- Ở ngoài chợ, nước
đâu sẵn mà thử! - Vợ tôi chống chế.
Tôi nhún vai: - Không
có nước thì lắc nhẹ quả trứng trên tay. Trứng tốt dù có lắc mấy nó cũng không
ọc ạch. Không muốn dùng tay thì dùng mũi: trứng tốt không có mùi. Không muốn
dùng mũi thì dùng mắt: trứng tốt có vỏ ngoài láng và sạch tự nhiên không phải
do rửa nước. Hừ, thiếu gì cách!
Lần này thì vợ tôi hết
dám hó hé, cô ta cúi đầu lặng lẽ nghe tôi lên lớp. Thật mới có một tháng mà
mọi thứ đảo lộn quá thể!
Bây giờ, hằng ngày
trước khi đi chợ, vợ tôi đều đứng nghiêm trước mặt tôi, chờ tôi dặn dò. Nhưng
như vậy mà nào có yên. Bao giờ cũng mua nhầm một món gì đó khiến tôi nhăn
nhó. Rốt cuộc, không dừng được, tôi đành phải bàn với vợ: - Thôi từ rày về
sau, anh sẽ chịu trách nhiệm đi chợ, em chỉ lo nấu nướng thôi. Đồng ý không?
Tất nhiên là vợ tôi
đồng ý cả hai tay. Còn tôi thì từ hôm đó, sau giờ tan sở lại vội vã đảo qua
chợ, lòng hồi hộp một cách vui sướng. Nhưng được cái này thì lại mất cái kia.
Đúng như người ta nói, chả có hạnh phúc nào là trọn vẹn cả. Mỗi lần đi chợ
về, thấy vợ ngồi lui cui nhóm bếp cả buổi, tôi bắt ngứa con mắt: - Sao không
lấy củi dầu mà mồi?
- Hết rồi..
- Vậy thì lấy muối rải
lên!
- Chi vậy? -Vợ tôi
kinh ngạc.
Tôi thở ra: - Vậy mà
cũng không biết! Có muối, than mới mau bắt lửa và cháy đều hơn.
Lửa cháy đều thì canh
lại mặn.
- Sao mặn vậy?
- Tại em lỡ tay bỏ
muối nhiều.
- Sao không cắt một
lát khoai tây bỏ vào?
Vợ tôi ngạc nhiên -
Dạo này cô ta luôn luôn ngạc nhiên trước tôi: - Em nấu canh cải chứ đâu nấu
canh khoai tây?
Tôi giơ đũa xuống mâm:
- Em ngốc quá! Bỏ khoai tây vào, canh sẽ bớt mặn.. Khoai tây hút muối.
Một tuần sau, tôi lại
ăn một bữa cơm khê. Thật ra, dạo còn làm đầu bếp, thỉnh thoảng tôi cũng gặp
phải trường hợp khốn đốn như thế này. Nhưng khuyết điểm là chuyện không thể
tránh được, vấn đề là phải biết sửa chữa nó. Tôi hạch vợ: - Em có biết trong
những tình huống như thế này, người ta phải bỏ vào nồi một cục than không?
- Ai chẳng biết, nhưng
nhà mình hết than rồi. Mấy hôm nay em nấu bếp dầu.
- Không có than thì bỏ
vào vài lá trà tươi cũng được.
- Trong nhà làm gì có
trà tươi, anh nói lạ!
Tôi khịt mũi: - Vậy
thì lấy đũa đâm vào nồi cơm, đâm tận đáy chừng vài chục lỗ, cơm sẽ bay mùi
khê..
Đơn giản vậy thôi! Đơn
giản thật! Nhưng để nhớ hàng trăm điều đơn giản như vậy thì quả thực là phức
tạp. Tôi không biết đến chừng nào thì tôi mới truyền hết những hiểu biết của
mình cho vợ, trong khi đó ngày nào tôi cũng cảm thấy không vừa ý về các món
ăn trên bàn, không món này thì món khác. Thật quái quỷ, trước đây có bao giờ
tôi khó tính như vậy đâu. Mọi sự đều bắt đầu từ cái tháng chết tiệt
kia.
Cuối cùng, tôi đành
chọn phương án tối ưu nhất: - Có lẽ em nên giao việc nấu nướng cho anh. Em để
thì giờ làm chuyện khác.
Thế là tôi thâu tóm
gần hết quyền hành trong nhà. Vợ tôi chỉ còn mỗi việc giặt giũ vậy mà cô ta
nào có làm cho ra hồn. Nhìn cảnh cô ta giặt mền thật là một cực hình đối với
tôi. Tôi cứ phải nhắc chằm chặp: - Đừng có xoắn cái mền len vậy, hỏng hết bây
giờ! Giăng hai sợi dây song song mà phơi! Phơi như em chừng nào nó mới khô
nổi!
Đến khi cô ta giặt
chiếc áo nhung xanh thì tôi không chỉ ngồi nhắc cầm chừng mà vội dành ngay
lấy: - Thứ vải này không giặt theo kiểu thông thường được đâu! Muốn nó giữ
màu và mượt như mới phải pha bia vào nước mà giặt.
Tôi chạy đi mua một
chai bia, đổ một nửa vào thau nước, một nửa vào miệng.. Vợ tôi ngồi chầu rìa,
nhìn chồng giặt giũ với vẻ khâm phục pha lẫn ghen tị. Nhưng tôi chẳng màng
đến cô ta.
Kể từ giây phút đó,
tôi kiên quyết đẩy vợ ra khỏi mảnh đất phòng ngự cuối cùng. Chiếc thau nhôm,
bàn chải, thùng bột giặt từ nay sẽ nằm dưới sự quản lý của tôi. Khi tôi tuyên
bố ý định độc đoán đó, vợ tôi đã gật đầu một cách vui vẻ. Như những người vợ
tuyệt vời khác, cô ta hiểu rằng điều đó hoàn toàn hợp với lẽ tự nhiên.. Cũng
nhờ vậy mà tôi không còn cầu mong cho vợ bị ốm nữa. Tôi đã thực sự ngập đầu
vào việc chợ búa, bếp núc, giặt giũ, luôn luôn mệt bở hơi tai và luôn luôn
thích thú tìm những bí quyết mới.
Còn vợ tôi, thật tội
nghiệp! Từ đó đến nay, cô ta cứ đi lang thang hết rạp hát này đến rạp hát
khác. Về nhà thì chỉ biết ngồi vào bàn ăn, đọc sách hoặc xem tivi, chẳng có
một niềm vui lao động nào. Chỉ đến ngày 8/3 hàng năm, cô ta mới được hưởng
vai trò người nội trợ của tôi.
Còn tôi, trong những
khoảnh khắc rảnh rỗi đó, khi thì tôi đi dự cuộc thi nữ công gia chánh do hội
phụ nữ tổ chức, khi thì ngồi ở nhà tập viết văn vậy..
Nguyễn Nhật Ánh
|