Vầng Trăng Khuyết - Thủy Điền -

 

39-Vầng Trăng Khuyết

 

     Thời gian sáu năm qua, khi còn là Sinh viên trường Cao đẳng Sư phạm và trở thành Thầy giáo, năm nào hắn cũng được nhà trường ngợi khen là một Sinh viên và Thầy giáo giỏi nhất, nhì trường. Nhưng kể từ lúc hắn lập gia đình rồi sanh con nhỏ những hình ảnh cao đẹp ấy bị mờ dần đi. Bởi, hắn hay đến trường trễ muộn và không còn xông xáo trong công việc giảng dạy như ngày nào.

  

     Không phải hắn là người được khen thưởng khi bắt đầu là Sinh viên hay lúc làm Thầy giáo, mà trước đó hắn đã từng được mọi người chú ý. Vì hắn là một con người đàng hoàng, uy tín và học rất giỏi. Hắn học ra học, chơi ra chơi, dạy ra dạy. Hồi còn trai trẻ hắn học điểm rất cao và năm nào cũng thi đậu cả. Khi chuyển sang làm Thầy giáo cũng thế hắn dạy Học sinh đều thi đỗ đạt cả lớp và trội hơn các Thầy, Cô khác nên năm nào nhà trường cũng tuyên dương cử hắn về  Sở Giáo dục tỉnh để nhận ban khen cá nhân và cho cả nhà trường.

  

     Khi hắn đi dạy được hai năm, thì cha mẹ ở nhà đi dò dèm tìm cho hắn một cô vợ và cuối cùng hắn đồng ý lấy cô láng giềng, xinh, giỏi giắn, hiền hậu. Sau một năm chung sống, vợ hắn đã tặng cho hắn một cô Công chúa thật tuyệt vời. Và, ngược lại hắn rất buồn vì ở đời thường hay được cái nầy thì mất các khác. Thời gian một năm cưới vợ về, vợ hắn là một người rất bình thường. Nhưng kể từ ngày sanh em bé, đêm nào trong lúc ngủ vợ hắn có cái bệnh ngáy rất lớn và kéo dài suốt cả đêm, hắn nằm cạnh bên mà không cách nào ngủ được. Cứ thức giấc nằm trăn trở, không dám đánh thức vợ dậy, cũng như không dám nói lời nào sợ vợ giận và phải đành thức trắng chờ đến khi trời sáng xách cặp đi dạy. Giai đoạn đầu thì hắn chưa đi trễ, nhưng trong giảng dạy có vẻ lơ là bởi người hắn luôn mất ngủ và mệt mỏi. Qua mấy lần kiểm tra, nhà trường thấy sự giảng dạy của hắn bị sút giảm nên đặt vấn đề với hắn. Ở nhà cũng thế, sau khi đi dạy xong, về nhà hắn chẳng thèm làm gì cả, cũng như chẳng thèm ngó ngàng đến vợ, mà tìm chỗ ngủ để lấy lại sức. Vợ hắn đâu có biết, cứ ngỡ hắn thức khuya để soạn giáo án, nên hay thường khuyên hắn đi ngủ sớm và gìn giữ sức khỏe. Hắn cứ ừ, ừ cho qua chuyện.

    

     Chuyện vợ chưa xong, bây giờ đến lượt con gái hắn, đêm nào củng thế cứ độ 3-4 giờ sáng khi hắn vừa thíp ngủ thì nàng công chúa bật khóc cho đến sáng. Hắn cũng chẳng biết như thế nào, bệnh thì không bệnh, đói thì có mẹ gần bên. Hắn đoán có lẽ nhỏng nhẻo, mà một khi mang bệnh nhỏng nhẻo thì thật là khó trị.

  

     Mất ngủ vì bị vợ ngáy, lại càng mất ngủ thêm khi đêm về con khóc. Bởi thế, ngày nào hắn cũng đến trường trễ. Nhà trường nhiều lần vặn hỏi? Lý do, tại sao. Nhưng vì thương vợ, con hắn đành im lặng và nhận khuyết điểm. Chính vì sự im lặng ấy, vô tình thành tích của hắn dần dần như một vầng trăng khuyết, mọi người xung quanh ai ai cũng đều ngạc nhiên. Và, chính hắn cũng tự thấy mình nên đi tìm cái nghề khác thì hay hơn, còn làm Thầy giáo mà đến trường trễ muộn, thiếu trách nhiệm trên bụt giảng thì quả thật là một tai hại vô cùng.

 

https://www.thuy-dien-thivanviet.de/

Thủy Điền

02-01-2016